Chương 45: Ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không để nàng hối hận

Đề nghị hào phóng ngoài dự liệu khiến Daphne trong thoáng chốc không thốt nên lời.

Mãi sau, nàng mới lắp bắp: "Nhưng... Eros sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Ngài ấy chưa hoàn thành báo thù ngài, lại càng không thể tha thứ cho sự phản bội của ta."

Nghĩ đến gương mặt mang nụ cười lạnh nhạt của vị thần Tình Ái, nàng không khỏi rùng mình: "Chỉ cần thêm một mũi tên nữa, ngài ấy có thể gi. ết ch. ết tình cảm của ta dành cho ngài, hoặc khiến ngài điên cuồng yêu một người khác."

"Mũi tên của hắn không thể chạm đến ta." Apollo cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên gương mặt đang căng cứng của nàng. Một lần, rồi hai, rồi ba, chuỗi những nụ hôn vụn vặt như để xoa dịu sự căng thẳng trong nàng, chỉ dừng lại ngay trước khóe môi "Khi số phận của nàng và ta gắn kết không thể tách rời, ta sẽ kịp thời nhận ra bất cứ mối đe dọa nào ảnh hưởng đến sợi dây liên kết đó—bao gồm cả mũi tên chì của Eros."

"Số phận gắn kết không thể tách rời?"

Hắn im lặng một thoáng, rồi đáp: "Chẳng hạn như một hôn lễ, được chứng giám bởi các vị thần."

Daphne cảm thấy đầu óc mình không kịp xoay chuyển—nàng mới vừa tỏ bày tình cảm, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã nhảy đến hôn nhân, tốc độ thần thoại Hy Lạp thật sự khiến người ta choáng váng. Nàng chớp mắt mấy lần, mơ hồ lặp lại: "Hôn lễ...?"

Apollo cau mày, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt thoáng trầm xuống: "Nàng không muốn?"

Báo động nguy hiểm lập tức vang lên trong đầu, Daphne nhanh chóng tập trung ứng đối.

"Ta chỉ là một nữ thần, còn ngài là con trai của Zeus, hơn nữa chúng ta cũng chưa quen nhau được bao lâu—" Mỗi một câu nàng nói ra, ánh mắt Apollo càng trở nên sắc bén. Nàng nghẹn lời.

Sau đó, nàng nhớ ra ấn tượng từ hậu thế—đa phần các vị thần trên đỉnh Olympus dường như chưa bao giờ chính thức bước vào hôn nhân, chỉ có vô số nhân tình nối tiếp nhau.

"Ý ta là, ngài có một cuộc đời vĩnh hằng dài đằng đẵng, không cần phải quyết định vội vã như vậy." Nàng cân nhắc từng lời, ánh mắt khẽ dao động. "Ta chưa kịp suy nghĩ về những chuyện này, cũng không muốn ngài phải hối hận..."

Apollo mím môi đầy khó chịu, siết chặt cổ tay nàng, trong giọng nói hiện lên sự bức bối khó diễn tả, như thể sợ rằng nàng sẽ rút lại lời vừa nói mà rời đi: "Ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không để nàng hối hận."

Daphne thoáng sững người vì vẻ kiên định trong mắt hắn.

Apollo nhắm mắt lại trong giây lát, rồi nới lỏng bàn tay đang kìm chặt nàng: "Là ta quá nóng vội. Việc này có thể tạm gác lại."

Daphne âm thầm thở phào.

Cuộc đối thoại vừa rồi hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng.

Nàng vốn chỉ định dựa theo gợi ý của Eros mà thăm dò xem Apollo có sẵn lòng che chở cho nàng hay không, và nếu có thì sẵn lòng đến mức nào. Khi hắn thúc giục nàng bịa ra một câu chuyện hợp lý, lần đầu tiên nàng nhận ra, tình cảm mà Apollo đặt lên nàng có lẽ sâu sắc hơn rất nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.

Khoảnh khắc đó, nàng đã thoáng bối rối.

Từ khi là Cassandra đến khi trở thành Daphne, trong suốt cuộc đời mình, chưa từng có ai đặt trọn con tim trước mặt nàng mà không hề giữ lại như vậy. Nàng thậm chí còn thấy khó hiểu khi Apollo sẵn sàng vì nàng mà bẻ cong cả nguyên tắc—trong khi điều duy nhất nàng từng làm với hắn, từ đầu đến giờ, chỉ là lừa dối.

Ngay cả khi nàng thừa nhận bản thân có những khoảnh khắc rung động với hắn, những cảm xúc mềm mại thoáng qua ấy vẫn không đủ để lung lay quyết tâm rời khỏi thế giới này. Điều này sau này cũng sẽ không thay đổi. Không thể thay đổi.

Nói cách khác, cho đến tận giây phút cuối cùng, Daphne vẫn sẽ tiếp tục dối gạt hắn. Ý nghĩ đó khiến nàng trong thoáng chốc ghê tởm chính mình.

Nhưng lý trí lạnh lùng và bản năng của một kẻ đánh cược điên cuồng nhanh chóng quay trở lại.

Nàng lập tức nhận ra, đây chính là thời điểm hoàn hảo nhất để thổ lộ bí mật. Người chủ động phơi bày điểm yếu sẽ khiến đối phương hạ thấp phòng bị; tương tự, kẻ tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của người khác sẽ khó nhận ra bản thân đã vô thức bước vào một cái bẫy khác.

Vậy nên, Daphne quyết định ra đòn tấn công mang tính hủy diệt với Apollo.

Chỉ còn hai sự thật duy nhất nàng cố tình che giấu—một là chính nàng đã chủ động đề nghị để Eros bắn mũi tên vàng vào mình; hai là trước khi trở thành Daphne, nàng chính là Cassandra, và mãi mãi là Cassandra.

Đây rõ ràng là một ván cược lớn, Apollo hoàn toàn có thể nổi giận, nếu đi sai một bước thì sẽ mất trắng. Nhưng nàng vốn là kẻ dám mạo hiểm.

Hơn nữa, nàng muốn biết, Apollo có thể vì nàng mà thỏa hiệp đến đâu.

Và hắn lại một lần nữa khiến nàng bất ngờ. Như để bù đắp cho sự thất thố ban nãy, Apollo chống một tay lên mặt bàn trong lúc nàng im lặng, đầu tiên là hôn lên mái tóc nàng, rồi chậm rãi lần xuống—trán, xương mày, sống mũi và chóp mũi, gò má, thái dương, cằm, cuối cùng là môi. Hắn kiên nhẫn khắc họa từng đường nét khuôn mặt nàng, từng tấc da thịt, nhẹ nhàng mà tinh tế, trong tư thế bao phủ từ trên cao xuống lại mang theo chút ý tứ chiếm hữu.

Thật khó để duy trì tập trung mà "đàm phán" trong tình huống này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!