Daphne sợ Apollo mất kiên nhẫn mà rời đi trước, liền một đường cuồng chạy.
Suối nước thần Telphousa đã hiện ra trước mắt, bỗng nhiên vang lên tiếng động kinh thiên động địa. Như thể có vật gì to lớn từ trời giáng xuống, đất rung núi chuyển, cành lá trên cao lả tả rơi rụng. Chẳng rõ là ảo giác hay thực, nàng như nghe thấy một tiếng gào thét sắc lạnh đầy phẫn nộ.
Daphne gia tăng tốc độ, men theo âm thanh mà chạy đến, chẳng màng cành gai cào xước làn da, để lại những vệt rát bỏng nơi cổ chân cùng cánh tay. Rừng sâu đột nhiên kết thúc, Daphne nhắm mắt giây lát, dần thích nghi với ánh sáng bất ngờ rực rỡ.
Âm thanh nọ hẳn phát ra từ nơi này.
Thị giác dần rõ ràng, nàng kinh ngạc đứng sững tại chỗ: nửa ngày trước nơi này còn là con suối trong veo giữa rừng sâu, mà nay chỉ còn là một đống đá vụn chất chồng tựa núi nhỏ.
Đúng lúc ấy, bóng tối phủ xuống đầu nàng.
Là Apollo cưỡi thiên mã từ trên cao giáng lâm. Toàn thân hắn tựa hồ tỏa ra kim quang rạng rỡ — đó chính là vầng quang huy bất tử của thần linh.
Uy áp kinh người trên người hắn so với khi nãy lại càng sâu sắc, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết chẳng chút biểu tình, dường như cơn giận còn chưa tan, hệt như tượng thần trên cao tế đàn, cúi xuống nhìn loài sâu kiến dưới chân.
Daphne cố chế ngự cơn run rẩy bản năng, tận lực giữ vững bình tĩnh mà cất tiếng hỏi:
"Ta nghe thấy thanh âm vang dội. Xin hãy nói cho ta biết, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"
Apollo thản nhiên đáp:
"Telphousa không chịu nhận tội, còn dám cãi lại, vậy nên ta liền hủy hoại vách núi phong kín chỗ này."
Hủy hoại vách núi...? Daphne nhất thời cứng lưỡi. Nàng thậm chí chẳng dám tưởng tượng cảnh tượng kia.
Telphousa đâu?
Khi cuối cùng cũng thốt ra được lời, giọng nàng vì căng thẳng mà có phần sắc nhọn.
Apollo chẳng mảy may biến sắc, thậm chí không buồn chớp mắt: Ta không biết.
Hơi lạnh bất giác trườn lên dọc sống lưng Daphne.
Dẫu cho Telphousa đối với nàng có ẩn giấu ác ý khó hiểu, thậm chí có ý dẫn dụ nàng đến chỗ chết, nhưng trước khi nàng có cơ hội tự mình chứng thực, nữ thần suối đã bị vùi lấp dưới đống đá vụn trước mắt.
Lúc này, trong lòng nàng chỉ còn nỗi khiếp hãi.
Thần lực Apollo bày ra quá mức đáng sợ. Nhưng đáng sợ hơn cả, chính là cơn thịnh nộ thu phát tự nhiên của hắn.
Hắn nói đến chuyện ném cả một vách núi xuống, chẳng khác nào nhắc đến việc ném một viên cuội nhỏ nơi bờ nước. Một câu thản nhiên Ta không biết còn đáng sợ hơn câu
"Ta đã xử tử Telphousa".
Hắn không biết, bởi vì hắn chẳng hề để tâm.
Thần phạt đã hạ, đối với số phận của kẻ chịu phạt, hắn đương nhiên chẳng bận lòng.
Ấy chính là sự thờ ơ đến từ sức mạnh cách biệt trời vực, là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh.
Daphne bỗng cảm thấy hoang mang. Vì sao Apollo lại nổi giận? Vì sao phải nghiêm trị Telphousa đến thế? Chẳng lẽ chỉ vì giữ lời hứa ban cho nàng sự công bằng?
Chẳng lẽ là... vì nàng? Không thể nào...
Nàng khó lòng tin tưởng rằng Apollo sẽ chủ động đứng ra vì nàng.
Họ vừa mới gặp mặt, mà đứa con trai kiêu ngạo của Leto cũng chẳng hề có dấu hiệu vừa gặp đã thương. Nghĩ đến đây, nàng lại liếc nhìn thần minh tóc vàng kia một cái, chỉ thấy hắn vẫn ngự tại không trung, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng.
Daphne lập tức phủ nhận suy nghĩ hoang đường trong lòng. Làm gì có chuyện tình yêu vô duyên vô cớ trên đời này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!