Chương 37: Dionysus

Daphne đã lâu không có được những ngày tháng an nhàn đến thế.

Trên danh nghĩa, nàng phải chăm nom thần tử, nhưng đứa trẻ kỳ lạ của Semele căn bản chẳng cần ai trông coi—không khóc, không quấy, cũng chẳng gây náo động để đòi hỏi sự chú ý.

Việc duy nhất nàng cần làm là thỉnh thoảng xác nhận rằng cậu bé không bỗng dưng biến mất mỗi khi nàng rời mắt, và mỗi ngày đút cho cậu một chút mật tửu thần tiên Hermes mang đến.

Chuyện này, chỉ mình nàng có thể đảm nhận.

Nếu đổi lại là người khác dùng thìa bạc cho y uống rượu, y sẽ chỉ làm như không thấy.

Ngoài sự nhàn nhã, môi trường của công việc này cũng hết sức lý tưởng. Vương cung tọa lạc trên vùng cao, còn nơi thần tử cư ngụ nằm ngay cạnh tẩm điện của vương hậu, sát bên hoa viên nhỏ.

Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rừng ô liu và những hàng bách đang tắm trong ánh nắng hè rực rỡ; dọc theo hành lang mà đi một đoạn, liền có thể nhìn xuống khúc sông uốn lượn và những cánh đồng nho bạt ngàn ngoài thành. Đặc biệt, cảnh sắc lúc bình minh và hoàng hôn đẹp đến nao lòng.

Quan hệ nơi vương cung cũng đơn giản vô cùng. Hai thị nữ mà Ino sai đến hầu hạ ban đầu còn dè dặt kính sợ vị nữ thần của rừng suối này. Daphne không quen được người phàm đối xử như thế, chẳng mấy chốc đã kéo gần khoảng cách với họ, trò chuyện vui vẻ.

Vì chẳng có việc gì làm, thị nữ đành cả ngày ngồi dưới hành lang, khâu vá những bộ xiêm y dành cho nữ nhi, chuẩn bị cho tương lai khi thần tử trưởng thành.

Có lẽ nhờ biện pháp chữa trị đặc biệt mà Apollo đã thực hiện trước lúc chia ly, suốt mười ngày ở Orchomenos, Daphne không hề có dấu hiệu bất thường nào.

Những ngày tháng như thế thanh nhàn vô cùng, đến mức khi không nghĩ về Apollo, nàng thậm chí quên mất mình vẫn còn mang mũi tên vàng trên người và gánh nặng của một sứ mệnh chẳng thể giãi bày.

Chỉ là những khoảnh khắc ấy chẳng nhiều.

Một khi đã chia xa, nàng lại càng thường xuyên nghĩ đến hắn.

Đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy con quạ đậu trên nhành cây ngoài cửa sổ.

Ban đầu, nàng nghi ngờ con quạ này là hiện thân do Apollo phái đến, dù sao loài chim đen thông tuệ kiêu hãnh ấy cũng là linh thú của hắn. Nhưng ngày qua ngày, nó vẫn xuất hiện đúng giờ, vậy mà mỗi khi nàng thử đến gần, nó lại bay đi, chẳng hề đáp lời nàng khẽ khàng bắt chuyện.

Dần dà, Daphne cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.

Có lẽ, đó thực sự chỉ là một con quạ kỳ lạ, đặc biệt ưa thích cành cây ngoài cửa sổ này?

Dẫu sao cũng chẳng có việc gì làm, nàng quyết định phải tìm hiểu cho rõ chân tướng.

"Ngươi có muốn ăn không?" Hôm nay, Daphne cố ý chuẩn bị vài mẩu bánh mì, định bụng thử dụ dỗ vị khách quen này.

Quạ nghiêng đầu nhìn nàng, hất cằm lên một chút nhưng không hề động đậy, dường như chẳng xem lời mời của nàng ra gì.

Nàng cũng không lấy thế làm buồn, chỉ coi như đang tự trò chuyện, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Lông của ngươi đẹp thật, có thể lại gần một chút để ta nhìn rõ hơn không?" Vừa nói, nàng vừa dùng hai ngón tay khẽ gõ lên bệ cửa sổ, ra hiệu cho nó tiến tới.

Thật bất ngờ, con quạ do dự giây lát rồi thực sự dang cánh, sà xuống bệ cửa.

Bộ lông đen tuyền bóng mượt của nó ánh lên sắc cầu vồng trong nắng, còn đôi mắt nâu sẫm, sáng trong như hạt ngọc trai, chăm chú dõi theo nàng, tựa hồ đang chờ nàng nói thêm điều gì đó.

Daphne mỉm cười, không tiếc lời ngợi ca, tâng bốc từ bộ lông đến hình dáng đôi cánh, rồi đến ánh mắt của nó.

Quạ giang rộng cánh, lại thu về, trông như có đôi phần đắc ý.

Đúng lúc ấy, trong thoáng chốc, Daphne nhìn qua khóe mắt và phát hiện—

Đứa bé trong nôi từ lúc nào đã ngồi dậy!

Ngay cả với trẻ sơ sinh loài người, chuyện này cũng là một sự kiện lớn. Vương cung lập tức xôn xao, mọi người đổ dồn về phía chiếc nôi. Cậu bé tóc đen chỉ thản nhiên ngồi đó, đảo mắt đánh giá gian phòng vốn đã quen thuộc mà nay lại xa lạ từ một góc nhìn hoàn toàn mới.

Đợi đến khi hai thị nữ kia rời đi, y bỗng nhiên hứng thú nhìn về phía bệ cửa, ánh mắt dừng lại thật lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!