Chương 35: Một đáp án mà tương lai có thể sẽ hối hận

Daphne mê man suốt một ngày mới tỉnh lại. Một nữ thần lẽ ra không thể bị bệnh tật xâm hại, thế nhưng nàng lại có chút mệt mỏi như thể vừa mới khỏi cơn trọng bệnh.

Hermes và Apollo đều không có mặt, người chủ thực sự của cung điện trong động đá núi Cyllene – nữ thần Maia – đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc nàng. Nhưng nói là chăm sóc, thực ra chỉ là mang đồ thêu tới gian phòng đá nơi nàng nằm mà lặng lẽ ngồi đó.

Nữ thần ấy dịu dàng mà kiệm lời, trước những lời thán phục của Daphne, nàng không lộ vẻ thẹn thùng, cũng chẳng tỏ ra tự mãn, chỉ mỉm cười điềm tĩnh. Tính cách trầm ổn nội liễm ấy dường như hoàn toàn trái ngược với con trai nàng – Hermes.

Thế nhưng, ngày hôm đó, Daphne vô tình chứng kiến cảnh Maia khiển trách Hermes.

"Nếu con trộm rượu mật và thức ăn thần thánh vì đứa trẻ kia, lẽ ra con nên lấy từ kho của cha mình. Cung điện của nguời giàu có vô cùng, thiếu một bình cũng chẳng ai để ý, dẫu có phát hiện ra, người cũng sẽ không trách cứ nửa lời – dù sao đó cũng là cho một đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt.

Nhưng con đã làm gì? Hebe là con gái của ai? Nếu nàng ta báo việc này, Hera sẽ phản ứng ra sao?"

Vị sứ giả khéo ăn nói chư thần lúc này không có lấy một cơ hội biện hộ, chỉ có thể cười cợt lắng nghe, nhân tiện còn nháy mắt với Daphne – kẻ không biết nên rời đi hay cứ giả bộ như đang tình cờ ngang qua. Maia nhận ra có người ngoài, bèn khẽ cười với nàng một cái rồi mới tạm thời nín lặng.

Nhưng nhìn cảnh mẹ con họ đi vào nội điện, e rằng Hermes còn phải nghe thêm một lúc nữa.

Ngay lúc ấy, cánh cửa lớn của động cung chậm rãi mở ra.

Apollo sải bước vào, vừa thấy Daphne liền thoáng ngây người:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn vừa thốt ra liền nhận ra cách nói này có phần không ổn, tựa như đang trách cứ nàng, bèn lập tức sửa lại:

"Ngươi đã có thể xuống giường đi lại rồi sao?"

"Tỉnh lại là ta đã thấy khỏe hơn nhiều."

Trong chốc lát, cả hai rơi vào trầm mặc. Đây là lần đầu tiên họ giáp mặt sau cuộc đối đầu đầy căng thẳng ấy.

"Nếu ở lại đây quá lâu sẽ gây nghi ngờ, vậy nên ta tạm thời rời đi, tạo ra giả tượng rằng ta đã quay về Delphi." Apollo cứng nhắc giải thích vì sao mình vắng mặt, do dự một chút rồi mới cất giọng xác nhận lại:

"Ngươi thật sự không sao? Khi đó... ta đã thất thố."

"Thật sự không sao mà," Daphne cúi đầu nói,

"Ngài giận ta cũng là điều hợp lẽ. Là ta tự tiện suy diễn, hơn nữa còn—"

Chuyện đã qua rồi.

Apollo cắt ngang. Dứt lời, hắn xoay người đi trước, tiến vào gian phòng đá nơi nàng đang tạm trú, bộ dáng quen thuộc như thể đã lui tới vô số lần.

Nàng theo sát phía sau, giọng nói trong trẻo nhưng kiên định:

"Ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn làm theo lời khuyên của Hermes."

Apollo khựng lại, quay đầu nhìn nàng, không hề tỏ ra kinh ngạc trước quyết định này.

"Ta không có ý nghi ngờ thành ý của ngài, ta cũng tin rằng ở đảo Delos sẽ vô cùng an toàn. Nhưng ta không thể trốn ở đó mãi được – ta có quê hương, có người thân và bạn bè. Hơn nữa, khi trước, ngài đã đồng ý cho ta tạm thời ở lại Delphi, nếu giờ ta lại tới Delos nương nhờ ngài thì e rằng..."

Apollo nhíu mày, giọng điệu bình thản: E rằng?

Daphne nhìn hắn không trốn tránh, từng chữ rõ ràng:

"E rằng không thỏa đáng."

Nàng lại hỏi:

"Hiện giờ, ngài nhìn ta như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!