Chương 3: Thật điên rồ

Daphne.

Nàng khựng lại, quay đầu, gương mặt tràn đầy vẻ ngây thơ, vô tội mà kinh ngạc:

"Ngài còn điều gì muốn dặn dò sao?"

Apollo bỗng chìm vào im lặng đầy kỳ lạ.

Daphne mơ hồ cảm thấy hắn đang hối hận vì đã gọi nàng lại. Nàng chớp chớp đôi mắt xanh nhạt đầy linh động, nhưng không nói gì.

Kẻ nào giữ lại người kia thì phải là kẻ mở lời trước.

Bờ môi của con trai Leto khẽ căng lên một chút, rồi cuối cùng hắn cất giọng:

"Trên bán đảo này còn một nguồn suối ngọt lành."

Daphne ngây người giây lát:

"À... ngài đang nói đến suối Telphousa?"

Telphousa là một nữ thần suối cai quản một nguồn nước trong mát ngọt lành. Suối ấy vừa là nơi trú ẩn, vừa là cội nguồn sức mạnh của nàng.

Có lẽ đứa con của Zeus không hiểu rõ lễ nghi giữa các nữ thần suối, vậy nên Daphne chậm rãi giải thích:

"Suối ấy thuộc về Telphousa, ta không thể cưỡng ép nàng cho phép ta mượn sức mạnh từ nguồn cội của nàng. Nàng đồng cảm với hoàn cảnh của ta, nên đã chỉ đường cho ta đến đây như một sự bù đắp."

Nghe vậy, Apollo cau mày. Khi hắn mang dáng vẻ này, uy nghi của hắn tăng lên rõ rệt, khiến Daphne vô thức giật thót trong lòng, rồi mới âm thầm nghĩ—nàng cũng có nói gì quá đáng đâu, sao tự nhiên vị thần này lại không vui?

"Là nàng ấy chỉ đường cho ngươi đến Delphi?"

Hắn xác nhận lần nữa.

Daphne có phần bối rối: Phải...?

Để tránh bị nghi ngờ, nàng cũng nói với Telphousa rằng mình muốn tìm linh tuyền để chữa bệnh. Dĩ nhiên, đó không phải mục đích thật sự của nàng, nên khi Telphousa từ chối giúp nàng chữa bệnh, nàng chẳng thấy ngạc nhiên hay thất vọng.

Nhưng Apollo vẫn chưa hỏi xong:

"Vậy Telphousa không cảnh báo ngươi rằng nơi này là hang ổ của mãng xà Python?"

Không— Daphne mở to mắt, nhưng ngay sau đó liền mím môi không nói.

Đến lúc này, nàng mới chậm chạp nhận ra—nếu Telphousa quen thuộc vùng đất này, thì nàng ta chắc chắn biết con mãng xà đang cuộn mình trong khu rừng rậm trên vách đá ven biển của núi Parnassus. Nói cách khác, nàng rất có thể đã bị đồng loại nữ thần suối của mình giăng bẫy.

Vẻ kinh ngạc vì vừa nhận ra điều đó lọt vào mắt Apollo. Dường như hắn thấy thú vị, khóe môi lần đầu khẽ nhếch lên một đường cong có thể coi là nụ cười, nụ cười đầy vẻ trêu chọc, thoáng qua như ánh chớp.

Biểu cảm nhỏ bé ấy như một kẽ nứt, hé lộ tia lửa sống động ẩn sau mặt nạ lạnh lùng của vị thần tóc vàng. Dẫu cho phong thái vẫn cao ngạo, tư thế vẫn như thể mọi sự đều phải thuận theo ý mình, nhưng suy cho cùng, Apollo vẫn còn trẻ—cả về trải nghiệm lẫn dáng vẻ.

Hắn vẫn đang trong thời kỳ chu du khắp chốn, dùng thần tích để giành lấy sự sùng bái. Nếu không, hắn đã chẳng đích thân đến Delphi để lập thần miếu truyền đạt thần dụ.

Một ý nghĩ kỳ lạ nảy lên trong lòng Daphne—nàng có chút tò mò muốn xem một thiếu niên giả vờ trưởng thành sẽ cư xử ra sao.

"Ngươi bị Telphousa lừa rồi."

Apollo lập tức thu lại nụ cười, thẳng thừng chỉ ra.

Daphne hé môi định biện hộ, nhưng nghĩ lại, nàng chẳng có gì để phản bác cả.

Từ khi đặt chân vào khu rừng này, nàng đã bị quái xà tấn công. Hết cảnh giãy giụa thoát thân chẳng khác gì một bộ phim kinh dị hạng B, rồi lại đến việc mục tiêu quan trọng với vận mệnh của nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt—mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nàng căn bản không có thời gian nghĩ xem vì sao mình lại gặp phải con mãng xà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!