Daphne trở về ngôi nhà đá trên triền dốc hướng dương.
Apollo an bài nơi ở cho nàng, nói rằng hắn còn có việc quan trọng phải xử lý, rồi lại mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Theo lời các nữ thần suối trên núi Parnassus, đó là vì Hermes, con trai của Maia, đã nhận được trách nhiệm làm sứ giả của các thần từ đấng vương giả tối cao Zeus. Đồng thời, y cũng được giao sứ mệnh bảo hộ mọi hoạt động thương mại và giao dịch trên vùng đất tối màu này.
Để chúc mừng việc Olympus có thêm một vị thần, bữa tiệc linh đình trên đỉnh núi tuyết đã kéo dài ba ngày ba đêm. Ba nữ thần Thời Gian tay trong tay xoay vòng trong điệu vũ, các nàng Muse cất tiếng hát du dương như dòng suối chảy tràn, hương thơm của rượu thần và thức ăn thượng vị đậm đặc như sương mù, lan tỏa tận chân núi.
Nhắc đến yến tiệc của các thần, trong mắt các nữ thần suối đều ánh lên vẻ khao khát không thể che giấu—được hầu hạ bất cứ vị thần nào tham dự yến tiệc Olympus đều là một vinh dự lớn lao, mà bất cứ món vật gì liên quan đến đại yến nơi thần điện cũng lập tức trở thành đối tượng mà chúng sinh tranh nhau bắt chước và truy cầu.
Ví dụ như đàn lyre. Nghe nói, khi Apollo gảy những dây đàn, mỗi nốt nhạc rơi xuống đều khiến chư thần đắm chìm si mê, ngay cả nữ vương Hera, người vốn có quan hệ vi diệu với con trai của Leto, cũng không kiềm được mà hé môi mỉm cười.
Núi Parnassus cách Olympus một quãng xa, mà Apollo với tư cách là thần bảo hộ âm nhạc cũng không hề giấu giếm cách chế tác đàn lyre. Vì thế, không bao lâu sau, đã có những nữ thần khéo tay mô phỏng được nhạc cụ ấy.
Daphne dùng những loài hoa quý hiếm nàng sưu tầm để đổi lấy một cây đàn, rồi liên tục mấy ngày mang đàn đi tìm các nữ thần khác học hỏi kỹ thuật tấu nhạc, hy vọng có thể nắm bắt được đôi phần trước khi Apollo quay về.
Cho dù không thể khiến hắn bất ngờ, ít nhất đàn lyre cũng có thể tạo ra một cơ hội để nàng và hắn ở bên nhau.
Một khi dây đàn ngân lên, thật khó mà không nhắc đến Apollo.
"Daphne, vì sao ngươi không cầu xin Apollo đưa ngươi đến Olympus?"
"Ngài đã ban cho ngươi nơi cư ngụ, tất nhiên cũng sẽ chấp thuận nếu ngươi ngỏ ý muốn đi theo hầu cận."
Các nữ thần trên núi Parnassus dường như đã mặc định rằng Daphne có vị trí đặc biệt trong lòng Apollo. Nàng chỉ mỉm cười, đáp lại bằng những lời thoái thác vô thưởng vô phạt:
Apollo chẳng qua là có lòng tốt thu nhận nàng, họ đã hiểu lầm rồi; hắn không chủ động cho phép nàng theo hầu chắc hẳn có lý do của hắn, mà nàng không muốn khiến hắn khó xử.
Thực ra, dù Apollo thực sự có ý định mang nàng đến Olympus, nàng cũng sẽ tìm cách từ chối.
Dĩ nhiên, bảo rằng nàng không hiếu kỳ về những vị thần Hy Lạp khác là dối lòng. Nhưng sức mạnh của các vị thần nơi đây thâm sâu khó lường—chẳng hạn, nữ thần mắt xám Athena nắm giữ trí tuệ, ai biết được liệu nàng ấy có nhận ra dấu vết phép thuật của Eros hay không?
Còn Zeus, vua của muôn thần, tương truyền sở hữu đôi mắt có thể nhìn thấu mọi sự thật. Nếu bị bất cứ chính thần nào phát giác rằng linh hồn nàng không thuộc về thân xác này, hậu quả ắt sẽ không thể vãn hồi.
Thận trọng vẫn là hơn.
Ngoài luyện đàn, Daphne vẫn còn nhiều việc khác để làm.
Nàng đã rời đi hơn nửa tháng, khu vườn ngoài nhà vì không ai chăm sóc mà trở nên um tùm hỗn loạn, cỏ dại chen lấn với dây leo, tranh nhau mọc vươn tràn lan. Vì thế, nàng đã bỏ ra mấy ngày toàn tâm tu chỉnh lại khu vườn, cuối cùng cũng khiến nó trông gọn gàng trở lại.
Sau đó, nàng khôi phục thói quen mỗi ngày dâng hoa lên pho tượng thần sâu trong đền thờ Delphi.
Sáng ngày thứ năm sau khi trở về, Daphne đặt một bó hoa anh túc đỏ tươi dưới chân pho tượng, bỗng nhiên lòng dậy lên linh cảm.
Nàng ngẩng đầu nhìn, Apollo đang đứng trên bậc thang cao nhất của điện trong, ánh mắt từ trên cao giáng xuống, chạm vào mắt nàng.
Niềm hân hoan dâng tràn thắt chặt lấy tim, nàng vô thức nở một nụ cười với hắn.
Thần minh tóc vàng mắt xanh không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chăm chú, im lìm hơn cả một pho tượng.
Daphne suýt nữa hoài nghi rằng bản thân đã thấy ảo giác do mũi tên vàng gây ra.
Nhưng ngay sau đó, Apollo khẽ gật đầu.
Chỉ chớp mắt, hắn đã biến mất.
Ngay tại nơi này, chỉ cách mấy bước chân, các tư tế trong đền vẫn đang miệt mài quét sân trước, chẳng một ai nhận ra thần minh đã đến rồi lặng yên biến mất.
Daphne không khỏi nở nụ cười sâu hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!