Daphne và Apollo lại một lần nữa chia tay trong bất hòa.
Nàng không quay về căn nhà đá mà tiếp tục lang thang vô định trong thung lũng. Suốt mười mấy ngày qua, điều nàng làm nhiều nhất chính là vừa dạo bước vừa suy tính bước đi kế tiếp.
Sau cơn mưa buổi sáng, dưới tán cây tràn đầy từng cụm hoa dại và nấm mọc chen chúc. Nhìn khung cảnh ấy, trong lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi cô quạnh kỳ lạ.
Băng qua một thảm cúc dại, Daphne lại nhớ đến ánh mắt Apollo nhìn nàng trước khi rời đi. Thay vì tức giận, ánh mắt ấy mang nhiều hơn sự bối rối của một kẻ đối diện với điều không thể lý giải.
Nàng có quá khắt khe với Apollo không?
Dẫu sao hắn cũng là một vị thần không biết đến sự thấp hèn. Lẽ ra nên thỏa hiệp một chút, dẫn dắt hắn hành động một cách mềm mỏng như trước vẫn là thượng sách. Có lẽ, nàng cũng đã vô thức bị mũi tên vàng tác động, đặt vào Apollo những kỳ vọng không cần thiết.
Daphne không hề mong cầu sự bình đẳng tuyệt đối, càng không có lý do để bực bội vì hắn không thể thấu hiểu nàng.
Nhận ra nguồn cơn của sự bứt rứt, nàng lập tức điều chỉnh kế hoạch: lần tới gặp lại Apollo, có lẽ nàng nên chủ động bày tỏ một chút thiện ý. Nếu làm hắn nổi giận bỏ đi hay thực sự đẩy hắn đến mức tuyệt tình, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
Vậy còn bước tiếp theo thì sao...
Nhiệm vụ của Eros có hai phần: khiến Apollo yêu nàng, sau đó rời bỏ hắn, để hắn nếm trải nỗi đau của tình yêu không trọn vẹn.
Trước đây, nàng hiếm khi cân nhắc kỹ về cách thực hiện bước thứ hai, bởi dù chỉ là giả định cũng đã đủ giày vò nàng khi chịu ảnh hưởng của mũi tên vàng. Nhưng giờ đây, thái độ của Apollo đã có biến chuyển tinh vi. Dù lòng nàng có chua xót đến đâu, nàng cũng không thể không tính toán.
Nàng có thể chọn rời đi ngay khi Apollo thực sự nghiêm túc, hoặc nàng có thể tạo ra một ảo mộng dịu dàng, rồi để hắn hiểu ra tất cả chỉ là hư không. Rất khó nói, giữa một tình yêu không bao giờ đạt được và một tình yêu tưởng như có được rồi lại mất đi, điều nào mới là tàn nhẫn hơn.
Như cảm ứng với tâm trạng nàng, bầu trời dần tích tụ mây đen, rồi những giọt mưa lất phất rơi xuống. Daphne vội chạy vào một hang động gần đó, khoanh tay nhìn màn mưa như rèm pha lê đổ xuống từ vách đá.
Nhưng tâm trí nàng lại dần trôi xa...
Điều khiến nàng lo lắng nhất chính là Artemis.
Lúc này, nữ thần miễn cưỡng chấp nhận sự che chở của Apollo dành cho nàng. Nhưng nếu một ngày, nàng thực sự tỏ ý muốn thoát khỏi Apollo, Artemis sẽ hành động thế nào?
Daphne khẽ nhắm mắt, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nếu Eros bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất để đưa nàng rời đi, Artemis rất có thể sẽ thực hiện đúng lời cảnh báo ngày hôm đó—thay mặt Apollo mà giết nàng.
Tới nước đó, so với Apollo, vị nữ thần săn bắn kia thậm chí còn đáng sợ hơn.
Chỉ là một kẻ lừa gạt tình cảm thì thôi, cớ sao còn phải đối mặt với nguy cơ bị trừng phạt, thậm chí là... chết thêm một lần nữa?
Nàng thật sự đã nhận một nhiệm vụ có độ khó quá mức phi lý.
Con gái của Gaia.
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.
Daphne giật nảy người, theo phản xạ lùi lại, suýt chút nữa vấp ngã trên nền đá gồ ghề của hang động.
Một lão già khoác áo choàng trùm đầu đưa tay đỡ lấy nàng, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ:
"Là ta xuất hiện quá đột ngột, làm ngươi hoảng sợ rồi."
Thì ra là thần núi Parnassus.
Thung lũng này vẫn thuộc về thần, nên chuyện thần đột nhiên xuất hiện cũng chẳng có gì lạ.
"Ngài tìm ta có việc gì?"
"Mẹ chung của chúng ta muốn gặp ngươi."
Daphne sững sờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!