Apollo thoáng lúng túng trước câu hỏi của nàng.
"Ngươi muốn ta xử trí ngươi thế nào?" Một lúc sau, hắn hỏi ngược lại.
Daphne trợn mắt nhìn hắn, nhất thời không phân biệt được hắn thực sự đang hỏi hay chỉ đang chế nhạo nàng vì lời biện bạch vừa rồi quá dễ hiểu.
Ta... Nàng ngập ngừng, cuối cùng chọn nói thật.
"Ta hy vọng ngài đừng giết ta."
Apollo cau mày, vẻ không vui.
Xem ra hắn vốn không có ý định đó. Nàng cắn môi, dè dặt dò xét thêm:
"Nếu ngài không muốn gặp ta nữa, ta nguyện trở về Arcadia. Chuyện mũi tên vàng, xin ngài đừng bận tâm. Từ nay về sau, mỗi khi nghe thấy danh ngài, ta sẽ tự tránh đi, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt ngài nữa."
Nghe vậy, giữa hai chân mày Apollo càng nhíu chặt.
Daphne lập tức cúi đầu.
"Chỉ cần không phải cái chết, ta mặc ngài xử trí."
Một tiếng cười thấp thoáng vang lên từ phía trên. Apollo tiến lại gần, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nàng.
Ở chính thần điện của mình, hắn không hề thu liễm thần lực, chỉ đơn giản đứng đó mà sự hiện diện tuyệt đối đã như những cơn sóng cuộn trào, ép nàng không thể khống chế mà run rẩy.
Nhưng cũng chính điều đó, thứ ánh sáng tinh khiết và rực rỡ ấy lại khiến nàng không cách nào cưỡng lại khao khát được chạm vào, được tiếp nhận, được ánh sáng ấy bao dung.
Tựa như nghe thấy mong ước của nàng, những ngón tay tỏa sáng nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối diện trực tiếp với ánh nhìn của thần linh. Nhìn thẳng vào những vì sao sẽ làm tổn thương đôi mắt, bản năng khiến nàng muốn né tránh, nhưng Apollo gia tăng lực, nàng đành mím môi, mặc hắn dò xét.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi làn da trên cằm nàng, nơi ngón tay hắn vừa chạm đến. Chỉ một cái chạm nhẹ đã để lại dấu ấn đỏ rực, tựa một đóa hoa mong manh khó chăm sóc. Dưới mắt nàng cũng vẫn còn những vệt đỏ chưa tan.
Nàng tạm thời không khóc nữa, nhưng đôi mắt đầy bất an vẫn ngập nước, như thể chỉ cần một lời phán quyết từ hắn, cơn mưa sẽ lập tức trút xuống.
Nhưng nàng cũng chính là người dám chạy đua với chó săn và cung tên của Artemis. Hắn đột nhiên nhớ lại—trước khi trúng mũi tên vàng, ánh mắt nàng nhìn hắn không giống như bây giờ.
Apollo đột ngột buông tay.
"Như ngươi đã nói, ngươi không có cách nào chứng minh lời mình không phải là dối trá."
Một khoảnh khắc tĩnh lặng tưởng như làm nàng ngừng thở.
"Nhưng cũng không có bằng chứng xác thực nào cho thấy ngươi hành động theo lệnh của Eros."
Daphne chớp mắt, lòng bàn tay đang siết chặt dần buông lỏng. Cảm giác bị nỗi bất an đông cứng từ từ tan ra, nàng bỗng nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào da thịt, cơn đau nhói báo hiệu rằng nàng vẫn còn sống.
Vậy...? Nàng nghe thấy giọng khàn khàn của chính mình.
"Ta chấp nhận lời ngươi nói." Apollo dường như có chút bực bội với sự nhượng bộ của bản thân, nhưng hắn nhanh chóng che giấu mọi cảm xúc vụn vặt sau chiếc mặt nạ điềm tĩnh, nhấn mạnh thêm:
"Nhưng điều đó không có nghĩa là ta thật sự tin ngươi."
Chưa kịp để nàng thở phào, hắn đã lạnh lùng tuyên bố:
"Ngươi phải trả giá cho việc phá vỡ lời thề."
Daphne khẽ rũ mi, trong đầu hiện lên vô số câu chuyện về thần phạt—những truyền thuyết nàng từng vô tình đọc được kiếp trước, những lời đồn nàng nghe khi còn là một nữ thần rừng, và cả những gì Telphousa đã phải gánh chịu...
"Ngươi không thích hợp để ở lại Delphi. Ta sẽ sắp xếp một nơi khác cho ngươi. Trước khi quyết định xong, ta cấm ngươi rời khỏi thần điện này dù chỉ nửa bước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!