Chương 20: Nguyện chịu thua cược

Dưới vòm trời cao, một cột sáng vàng rực vọt lên từ hướng đền Delphi.

Daphne nghe rõ nhịp tim mình đột nhiên gia tốc, cố gắng giữ bình tĩnh. Qua hai nhịp, nàng mới dám nhìn về phía Artemis.

Nữ thần với mái tóc vàng, đôi mắt xanh cũng đang nhìn nàng—ánh mắt của một thợ săn đang canh chừng con mồi, sẵn sàng giương cung và b. ắn ra mũi tên chí mạng.

Lồng ng. ực thắt lại, cổ họng nàng khô khốc. Bỏ chạy vào lúc này là vô vọng. Artemis tất nhiên đã đoán được cơ hội tốt nhất để nàng đào thoát là ngay sau khi Apollo tiên tri. Thậm chí nếu nàng cầu khẩn Apollo ngay lúc này, dù hắn có đáp lời, Artemis vẫn thừa sức kết liễu nàng trước khi em trai kịp đến.

Phải giữ vững tâm thế, tìm cơ hội trốn đi.

Nàng mỉm cười gượng gạo, vươn tay đón lấy những điểm sáng rơi xuống từ bầu trời—ánh sáng thần thánh từ Delphi đang dần tan biến, hóa thành bụi vàng lấp lánh. Những hạt sáng nhỏ bé chạm vào da nàng rồi biến mất, tựa như những bông tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Một cảm giác mơ hồ dâng lên trong tâm trí nàng. Nàng không hiểu được thông điệp ánh sáng ấy mang theo, chỉ có thể cảm nhận nó là sự hiện diện vĩ đại vượt ngoài tầm nhận thức của mình. Nhưng với Artemis, đó hiển nhiên không phải điều khó lý giải.

"Ngươi không cần quan tâm nội dung lời tiên tri."

Một câu nói cắt ngang ý định dò hỏi của nàng.

"Đi thôi, màn đêm sắp buông xuống." Artemis giật cương, thúc những con hươu kéo xe tiến về phía trước.

Daphne quay đầu nhìn lại, đôi môi mím chặt đến tái nhợt.

Cỗ xe hươu của nữ thần săn bắn chưa lao đi hết tốc lực, quãng đường đã đi không phải quá xa. Lần trước nàng đặt chân đến sườn núi này là khi cùng các nữ thần sơn cốc đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Narcissus. Nhưng nếu tiếp tục, nàng sẽ bước vào vùng đất xa lạ.

Mà như thế thì rất không ổn.

Nếu nàng không thể chạy một mạch đến phạm vi cảm nhận của Apollo, khả năng trốn thoát sẽ càng mong manh. Trở thành con mồi bị Artemis săn đuổi ư? Không, nàng tuyệt đối không muốn điều đó.

Nàng phải trốn ngay trong đêm nay.

Artemis chăm chú nhìn Daphne một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, chỉ khẽ kéo dây cương, cho cỗ xe rẽ vào cánh rừng gần đó để tìm nơi nghỉ chân qua đêm.

Từ sâu trong rừng vẳng ra một bài ca ai oán—đó là khúc bi ca của các nữ thần suối.

Daphne cau mày, khẽ cầu xin:

"Xin hãy để ta đi xem chuyện gì đã xảy ra. Ta quen biết những nữ thần suối nơi này."

Artemis gật đầu, thúc xe tiến nhanh hơn về phía có tiếng hát.

Nơi khoảng rừng trống, một nhóm nữ thần với mái tóc đủ sắc màu khoác tay nhau, cất lên giai điệu tang thương. Daphne lập tức nhận ra một vài người quen trong đám các nữ thần sơn cốc.

Nhưng gần như ngay khi họ thấy cỗ xe hươu xuất hiện, tiếng ca lặng đi. Và rồi, khi nhận ra ánh sáng thần thánh phản chiếu từ cỗ xe, họ liền chạy đến, vây quanh:

"Nữ hoàng của muôn loài!"

"Chắc chắn Ngài đã nghe thấy lời cầu nguyện của chúng thần mới giáng lâm nơi này. Thật tốt quá!"

"Ôi, hỡi con gái tôn quý của Leto, người bạn của các nữ thần suối, xin ngải hãy giành lại công lý cho người bạn của chúng ta!"

Daphne bước xuống xe, kéo tay một nữ thần nàng từng chơi cùng, bỏ qua ánh mắt dò xét nàng và Artemis của người kia, hỏi nhỏ:

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Đó là chuyện của Echo... Echo đã biến mất."

Daphne ngây ra, rồi mới nhớ đến nữ thần suối chỉ có thể lặp lại lời người khác.

Nàng nhìn vào khoảng trống mà khi nãy các nữ thần vẫn vây quanh. Nơi đó, từng khúc gỗ được xếp ngay ngắn thành một giàn thiêu giống với nghi thức tang lễ của người phàm. Nhưng trên đó không có thi thể—chỉ có những bó hoa lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!