Apollo.
Mái tóc như dòng suối vàng rực, mang theo chiếc cung bạc không bao giờ chệch mục tiêu, chỉ cần nâng tay là có thể chữa lành vết thương—không khác gì những truyền thuyết. Nhất định, người này chính là Apollo.
Daphne đứng gần đến mức có thể cảm nhận rõ áp lực thần thánh từ vị thần, suy nghĩ của nàng bất giác tạm ngừng.
Đây không phải lần đầu tiên nàng đối diện với thần linh của thế giới này. Xét về lý thuyết, mẹ nàng là Đất mẹ Gaia, cha là thần sông, trong cơ thể tạm bợ này cũng chảy dòng máu thần thánh.
Nhưng từ khoảnh khắc nàng chào đời, chỉ có một tiếng thở dài dịu dàng vang lên bên tai, ngoài ra nàng chưa từng được gặp người mẹ cổ xưa tôn quý ấy.
Còn về cha nàng, Ladon—trong mắt mười hai người con gái với cá tính khác biệt, ông chẳng hề giữ được dáng vẻ uy nghiêm nào, ngược lại, thường xuyên bị làm cho rối tung lên, trông chẳng khác gì một người cha phàm trần nuông chiều con cái.
Nhưng Apollo thì khác.
Hắn là thế hệ thần mới có nơi cư ngụ trên đỉnh tuyết Olympus. Sức mạnh, địa vị, sắc đẹp, huyết thống, tài phú—hắn sinh ra đã có tất cả những thứ mà cả phàm nhân lẫn thần linh khác đều ao ước.
Với hắn, việc nhìn xuống chúng sinh trên mặt đất tối tăm là điều hiển nhiên, ngoại trừ người cha Zeus, có lẽ hắn chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai.
Vậy mà ngay lúc này, Apollo đang chăm chú nhìn nàng với ánh mắt không chút biểu cảm, đôi mắt xanh thẳm tựa hồ có thể nhìn thấu tương lai xa xăm.
Daphne vốn không phải người nhút nhát, nhưng sức ép khi bị thần linh Olympus nhìn thẳng ở khoảng cách gần như vậy vượt quá giới hạn lý trí có thể chịu đựng.
Đây là khoảng cách giữa thần cư ngụ trên bầu trời và tinh linh trú ngụ trong đầm nước, cũng là hương thơm thiêng liêng tỏa ra từ người hắn, dày đặc như rượu tiên, khiến cơ thể Nymph theo bản năng muốn khuất phục.
Không chỉ vậy, đôi mắt hắn, cả gương mặt và vóc dáng đều đẹp đến mức phi thực, khiến Daphne muốn dời ánh nhìn nhưng không thể, cảm giác lạnh lẽo khó mà chế ngự trào dâng trong lòng.
Nàng cảm thấy mình chẳng khác gì một con thiêu thân vô tình bay vào tầm mắt của Apollo, bị ánh nhìn lơ đãng của hắn ghim chặt giữa không trung, có thể bị ánh hào quang thần thánh thiêu rụi bất cứ lúc nào.
Để có cơ hội được tái sinh, nàng phải khiến vị thần siêu phàm này yêu mình sao?
Không chỉ vậy, tình yêu đó còn phải sâu sắc đến mức vượt qua cả sự miễn nhiễm với tổn thương.
Lần đầu tiên, Daphne thực sự nhận ra nhiệm vụ mà Eros giao cho nàng khó khăn đến mức nào.
Nhưng Apollo đột nhiên vươn tay về phía nàng.
Đầu ngón tay hắn lướt qua má nàng, vương lại một vệt đỏ sẫm—là máu của con rắn.
Daphne khẽ run lên, thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng như bị mê hoặc, ngay lập tức bị sự bực bội vì kế hoạch đổ vỡ chiếm lấy suy nghĩ.
Nàng lờ mờ nhớ lại một số ấn tượng rập khuôn về thần thoại Hy Lạp trong kiếp trước—nguồn cơn của những mối quan hệ lãng mạn nơi đây phần lớn đều bắt đầu từ ngoại hình hấp dẫn.
Trong suốt những năm sống với tư cách con gái của thần sông, những gì nàng nghe và thấy đều chứng thực điều này: ngoại hình là hiện thân của phẩm chất nội tại, thế giới này ưu ái cái đẹp và khắc nghiệt với cái xấu.
Vì thế, để hoàn thành ủy thác của Eros, ấn tượng đầu tiên với Apollo quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Với ngoại hình xuất sắc của cơ thể này, Daphne đã cẩn thận lập ra nhiều kịch bản, cố gắng tận dụng tối đa hoàn cảnh và ưu thế của mình để có một màn xuất hiện ấn tượng trước Apollo.
Thế mà, dưới sự trêu đùa của ba nữ thần Định Mệnh, nàng lại gặp hắn theo cách này.
Thật là thảm hại.
Eros đúng là một chủ thuê vô trách nhiệm, chỉ bảo nàng đến Delphi mà chẳng nói nơi đây có quái vật chiếm giữ.
Dù nhìn theo hướng tích cực, có thể coi là tình huống
"anh hùng cứu mỹ nhân", nhưng theo kịch bản kinh điển, mỹ nhân dù có bị giam trong hang quái vật cũng không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp tuyệt trần.
Nhưng nàng thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!