Chương 19: Lời tiên tri

Dưới bóng đêm tĩnh lặng của mùa xuân, Daphne rón rén bước ra khỏi hang động. Ngay lập tức, nàng trông thấy Artemis bên bờ nước.

Nữ thần săn bắn đã gác bỏ ống tên cùng cung bạc, tùy ý ngồi trên một tảng đá bên bờ. Tay nàng cầm chiếc lược bằng xương thú, thong thả chải suối tóc vàng óng. Dưới ánh trăng mờ ảo như lớp sa mỏng, bóng dáng nữ thần phản chiếu trên mặt nước, tựa một dải lụa mềm trôi theo những gợn sóng lăn tăn.

Daphne bỗng dưng thấy bối rối, như thể nàng vừa vô tình bắt gặp một khung cảnh không nên thấy—khoảnh khắc an nhiên của thần minh lại càng không thể bị xâm phạm.

Nàng toan quay trở lại hang động, nhưng Artemis cất giọng: Lại đây đi.

Daphne tiến đến, dừng lại cách nữ thần hai bước chân. Một thoáng chờ đợi trong lúng túng, nàng thấy Artemis vẫn chuyên tâm chải tóc, liền lặng lẽ nhìn xuống mặt nước.

Một lúc sau, Artemis bỗng cất lời: Ngươi không ngồi à?

Daphne đành tìm một tảng đá gần đó mà ngồi xuống. Không khí lại rơi vào sự im lặng ngượng ngùng, cho đến khi Artemis chủ động lên tiếng lần nữa:

"Hình như ta chưa từng hỏi tên ngươi."

Daphne khẽ giật mình, rồi đáp: Daphne.

"Cái tên thật êm tai."

Daphne cúi đầu mỉm cười: Ngài quá khen rồi.

Nàng thực sự không biết nên đối diện thế nào với vị nữ thần này—chị gái song sinh của Apollo. Nàng ngưỡng mộ, thậm chí có phần ghen tị với sự tự do và cường đại của Artemis, nhưng lập trường và mục đích của nàng lại định sẵn rằng họ không thể trở thành đồng minh.

Daphne cảm nhận rõ ánh nhìn thăm dò của Artemis lướt qua nàng, từ đỉnh đầu đến tận đầu ngón chân. Được thần linh dõi theo chẳng khác nào một cuộc tra khảo.

Nhãn thần của họ tựa lưỡi dao phẫu thuật lạnh lẽo, xuyên qua lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài mà không hề bận tâm đến vết máu loang lổ khi da thịt bị rạch mở, tàn nhẫn và mạnh bạo thấu tận linh hồn.

Dù là Apollo, Artemis, hay thậm chí cả Eros—bất cứ khi nào nàng bị ánh mắt của thần linh soi xét, một cơn bất an nghẹt thở lại ập đến. Nàng sợ rằng họ sẽ nhìn thấu tham vọng không xứng với sự nhỏ bé của mình.

"Dọc đường đi, ngươi trầm lặng hẳn. Ta còn tưởng ngươi sẽ không ngừng cầu xin ta thả ngươi đi."

Daphne thành thật đáp:

"Ta không nghĩ mình có thể lay chuyển được quyết định của ngài."

Artemis không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ đặt chiếc lược xuống, có vẻ sắp bàn đến chuyện nghiêm túc.

Nếu để nữ thần hoàn toàn dẫn dắt nhịp điệu cuộc trò chuyện, nàng sẽ rất khó moi được thông tin mình muốn, đừng nói đến việc tránh né những câu hỏi bất lợi.

Phải tìm cách xoa dịu không khí trước đã.

Ý nghĩ lóe lên, Daphne chủ động đề nghị:

"Nếu ngài cho phép, ta có thể tết tóc giúp ngài."

Đôi mày Artemis hơi nhướng lên đầy ngạc nhiên. Khoảnh khắc ấy khiến Daphne chợt ngẩn người—thần thái này giống Apollo đến lạ.

Artemis dường như cũng nhận ra phản ứng của nàng, liền nở nụ cười thấu tỏ:

"Ai cũng bảo ta và hắn rất giống nhau." Không đợi nàng trả lời, nữ thần vén tóc ra sau, hơi ngẩng cằm: Cứ thử xem.

Daphne làm theo, bước ra phía sau Artemis, cầm lấy chiếc lược, nhẹ nhàng tách suối tóc thành hai phần, khéo léo đan lại thành từng lọn, rồi vấn lên thành búi, dùng trâm bạc vương vãi trên đá để cố định. Ở vị trí này, nàng không bị Artemis nhìn thẳng vào, lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn.

Động tác của nàng hết sức dịu dàng, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi cũng đủ khiến nữ thần nổi giận. Nhưng cẩn thận đến đâu, đôi khi vẫn không tránh khỏi sơ suất.

Artemis ưm một tiếng khe khẽ, bàn tay Daphne lập tức khựng lại.

"Tiếp tục đi, không sao." Artemis phẩy tay, giọng pha chút đùa cợt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!