Biển gió đến nhanh, đi cũng nhanh.
Daphne vẫn còn lẩm bẩm:
"Cho dù ta có đứng trước mặt ca ngợi dung nhan bất hủ của ngài, ngài cũng sẽ chẳng vui vẻ gì. Hừm, vậy thì ta cứ lén lút nói ở nơi ngài không nghe được thôi."
Hắn lại có chút muốn bật cười.
Sau một đêm bôn ba, thể lực nàng có lẽ vẫn chưa hồi phục, nói được một lúc liền ôm đầu gối ngồi xuống bên chân bệ tượng thần:
"Hơn nữa, Narcissus quá kiêu ngạo, chẳng thèm để ý đến ai. Ta thì không sao, nhưng những người khác đều bị thái độ của hắn chọc giận đến phát điên, ai cũng nói hắn nghĩ mình là ai, chẳng qua chỉ là con trai của một vị thần sông, đâu phải thần tử của Zeus như ngài."
Apollo khẽ nheo mắt, cảm thấy lời này có chút thâm ý.
"Có một nữ thần suối tên Echo không nói chuyện giỏi lắm, không biết tại sao, nàng ta chỉ có thể lặp lại lời của người khác.
Dễ thấy rằng nàng căn bản không thể nói chuyện đàng hoàng với Narcissus, vậy mà vẫn một lòng không chịu từ bỏ, ngoài hắn ra chẳng cần ai cả, khuyên thế nào cũng vô ích, cứ như đã trúng phải mũi tên vàng vậy.
"Lặng im trong chốc lát, Daphne tựa mặt vào đầu gối, lẩm bẩm:"Trong mắt người khác, ta và Echo có gì khác nhau không? Nhưng với ta mà nói, mọi thứ rồi sẽ trôi qua. Còn nàng ấy... e là không may mắn như vậy."
Apollo đứng trong bóng buồm, nét mặt khó dò.
Daphne im lặng ngồi dưới tượng thần thật lâu, mãi đến khi những phàm nhân xây đền đến gần, nàng mới hốt hoảng rời đi.
Apollo chuyển sự chú ý về phía các thủy thủ.
Hôm qua, hắn cố tình đặt những kho báu bằng san hô vàng bạc trên dải đá ngầm gần bờ, nhưng những thủy thủ trung thực và cẩn trọng không bị lòng tham che mờ, tránh xa đống bảo vật lóa mắt đó. Hắn vẫn cần kiểm tra xem họ có đủ kiên định hay không, sẽ không dễ dàng dao động.
Hắn bước ra phía đuôi thuyền, gọn gàng nhảy vào làn nước xanh thẳm.
Tiếng động làm một số thủy thủ chú ý.
"Vừa có gì rơi xuống nước à?"
Lời còn chưa dứt, một sinh vật khổng lồ lao vọt từ biển lên, Rầm! một tiếng, nặng nề giáng xuống boong tàu.
Thủy thủ thất kinh kéo căng dây thừng, vất vả lắm mới giữ cho con thuyền không lật. Định thần nhìn kỹ, ngay chính giữa boong tàu ướt đẫm là một con cá heo khổng lồ. Điều kỳ lạ nhất là trên thân cá heo xám phủ một lớp nước biển bất tan, tựa hồ một lớp da thứ hai, bảo vệ nó khỏi khô cạn.
Một thủy thủ gan dạ bước lên một bước, cá heo lập tức run mạnh cơ thể, đập vây đuôi xuống sàn thuyền.
Tấm ván gỗ trên tàu vang lên tiếng răng rắc, có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ lật úp.
Một thủy thủ lớn tuổi dày dạn kinh nghiệm lập tức ra lệnh:
"Đây tuyệt đối không phải cá heo bình thường, đừng đến gần nó, mau cầu nguyện thần biển đi!"
Sau khi rót rượu tế xuống biển, gió nam mạnh hơn, con thuyền lướt nhanh hơn. Thủy thủ kìm nén bất an trong lòng, trở lại vị trí chèo thuyền, muốn mau chóng tìm nơi neo đậu.
May mắn thay, chỉ cần không chọc giận nó, con cá heo chỉ lặng lẽ nằm đó. Nhưng nếu ai dám đến gần, nó lập tức phơi ra hàm răng sắc nhọn, đồng thời khiến con thuyền lắc lư dữ dội.
Sau một ngày hoang mang, cuối cùng con thuyền cũng cập bến. Cá heo tự mình nhảy vào biển và biến mất. Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Phàm nhân không nhận ra, ở đầu bên kia của bãi cạn, có một bóng dáng không biết từ khi nào đã xuất hiện. Thiếu niên tóc vàng mắt xanh lặng lẽ nhìn họ, rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Con cá heo này chính là hiện thân của Apollo.
Ngày hôm sau, thương thuyền rời bến chưa bao xa, lại một lần nữa vang lên tiếng nước tung tóe, Rầm một tiếng, con cá heo khổng lồ lại xuất hiện.
Lần này, phản ứng của thủy thủ bình tĩnh hơn nhiều. Một khi nó không tỏ ý thù địch, họ cũng không có cách nào đuổi nó xuống biển, chỉ có thể xem như không nhìn thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!