Ngài gọi ta sao?
Apollo không trả lời, chỉ thản nhiên nói:
"Còn một điều nữa, ngươi có thể cầu nguyện trước tượng thần, nhưng tuyệt đối không được bước vào điện thờ phía sau."
Dáng vẻ thờ ơ của hắn khiến người ta có ảo giác như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng bị cắt đứt, mà đây chỉ là một lời nhắc nhở tình cờ, như thể hắn vừa sực nhớ ra một chuyện quan trọng bị bỏ sót trong kế hoạch những ngày tới.
... Dù chịu ảnh hưởng từ mũi tên vàng làm xáo động tâm trí, Daphne vẫn không khỏi cạn lời.
Nàng không đáp, mà Apollo cũng chẳng tiếp tục mở miệng.
Thương mến một người không có nghĩa là từ bỏ ý chí và lòng tự tôn. Trong những kẻ quỳ gối trước Apollo, không thiếu một Daphne. Nàng không muốn hắn lầm tưởng rằng nàng sẽ nhẫn nhịn vô điều kiện. Nhưng nàng cũng không thể giận dỗi hay truy hỏi nguyên do thái độ đột ngột thay đổi của hắn.
Hắn muốn giữ khoảng cách, xử sự theo lẽ công bằng, vậy thì nàng sẽ phối hợp.
"Vâng, ta sẽ tuân theo lời dặn của ngài." Daphne cúi đầu đáp, chờ một nhịp, vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn bình thản mà bẩm báo:
"Trong thời gian ngài vắng mặt, xin ngài cho phép ta rời Delphi đôi lúc. Các tiên nữ vừa mời ta cùng dạo chơi, kết giao bạn bè mới có thể giúp ta xua đi nỗi đau do mũi tên vàng mang lại. Hy vọng ngài sẽ chuẩn y."
Ánh mắt Apollo lóe lên một tia sắc lạnh.
Nàng không né tránh, thản nhiên đối diện với ánh nhìn ấy:
"Dĩ nhiên, ta vẫn sẽ giữ lời hứa, mỗi ngày dâng lên ngài những đóa hoa tươi mới."
Sóng mắt Apollo gợn lên một tia biến hóa thoáng qua, nhưng ngay sau đó lại bình lặng như chưa từng dao động. Vị thần mặt trời với mái tóc vàng kim vẫn hoàn mỹ vô khuyết, chẳng để lộ một khe hở nào có thể nhìn thấu nội tâm.
Ngài cất giọng lạnh nhạt như thể chỉ đang tuyên bố một sự thật:
"Ta không cần hoa của ngươi. Ngươi dâng lên, ta nhận, chỉ có vậy."
Daphne nghẹn lời.
Nàng không sao đoán định được thái độ cứng rắn của hắn là dấu hiệu tốt hay điềm báo của một cơn giông bão đang đến gần.
Apollo chưa dừng lại:
"Khi mũi tên vàng còn hiệu lực, chỉ cần ngươi ở lại nơi ta sắp đặt, ta có thể bảo đảm sự an toàn của ngươi. Nhưng giờ đây ngươi vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào. Trở về Arcadia hay đến bất kỳ đâu khác, ta không quan tâm. Ta cũng sẽ không—và không cần—ngăn cản ngươi làm bất cứ điều gì."
Hắn dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ:
"Đừng thử thách ta. Sẽ không có lần sau."
Quả nhiên. Không điều gì có thể qua mắt được thần thánh. Apollo đã nghe rõ từng lời của các tiên nữ ban nãy, bao gồm cả lời mời nàng tìm đến Narcissus.
Sắc mặt Daphne hơi tái đi.
Nhưng ngay sau đó, nàng bật cười—nụ cười sắc sảo phảng phất nét châm biếm quen thuộc:
"Mọi thứ đều không thể giấu khỏi mắt ngài. Ta quả thực muốn thử xem liệu ngài có một chút ghen tuông nào hay không. Xin thứ lỗi, dù biết là không thể, mũi tên vàng vẫn khiến ta nảy sinh những suy nghĩ ngu ngốc."
Đôi môi Apollo mím chặt, như thể đang cố nén lại một câu nói sắp bật ra.
"Vậy thì, xin cho phép ta cáo lui."
Lại một lần nữa, Daphne quay lưng rời đi.
Apollo theo bản năng định dời mắt, nhưng rồi kìm lại. Chỉ vì những mảnh vỡ trong tiên tri khiến hắn không dám nhìn bóng lưng nàng xa dần—thật nực cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!