Ánh mắt Apollo đột nhiên thay đổi. Daphne mờ mịt, chẳng rõ mình vô tình chạm phải điều cấm kỵ nào.
"Ta đã đặt các mốc thần chú quanh khu đất trống này, đều mang dấu ấn của ta," Hắn nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, nghiêm trang tuyên bố,
"Chỉ cần ngươi ở lại đây, sẽ không gặp nguy hiểm."
"Đội ơn ngài vô cùng."
Trước thái độ ngoan ngoãn của nàng, Apollo khẽ cười nhạt từ trong cổ họng, rồi lập tức quay người rời đi.
Daphne liền bước lên một bước, hắn lập tức dừng lại, quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý cảnh cáo.
Nàng như bị băng giá đâm vào tận cốt tủy, bản năng khiến nàng đông cứng tại chỗ, chẳng dám tiến thêm nửa bước.
Khoảng cách xa cách đầy gai nhọn ấy tựa như đã đưa họ trở về buổi gặp gỡ đầu tiên, khiến bao nỗ lực của nàng trong hai ngày qua trở thành công cốc.
Daphne nắm chặt vạt váy, cố giữ giọng bình tĩnh hỏi:
"Khi nào ta có thể gặp lại ngài? Ngày mai ta có thể đến gần thần điện không?"
"Việc ngươi rời khỏi đây, hành động ra sao, gặp phải điều gì... đều là tự do của ngươi, chẳng liên quan đến ta."
Lạnh lùng buông một câu như vậy, Apollo liền đạp ánh trăng mà biến mất vào màn trời.
Daphne đứng lặng trước thạch thất một lúc, rồi lại cúi nhìn tà váy của mình, vẫn chẳng thấy có gì sai sót. Cuối cùng chỉ có thể buông vai thở dài, lặng lẽ trở về gian nhà nhỏ.
Vòng hoa vẫn nằm yên tại chỗ.
Nàng bất giác thở ra một hơi.
Nàng từng nghĩ chính vòng hoa này đã làm Apollo động lòng, vì thế hắn mới dịu dàng chút ít, thậm chí còn ban cho những người khổng lồ đá lệnh xây dựng căn nhà này.
Nhưng tâm tình của thần linh còn đổi thay nhanh hơn thời tiết, mới một chớp mắt đã quay sang lãnh đạm, như thể chẳng muốn gặp nàng thêm lần nào nữa.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Thật hoang đường.
Nhưng mặc kệ thần linh có thất thường thế nào, điều nàng phải làm vẫn phải làm.Chiều hôm sau, Daphne lên đường đến thần điện Delphi.
Tốc độ thi công của những người khổng lồ đá ngoài dự liệu, chỉ trong một ngày, điện thờ trung tâm của thánh địa đã có bốn bức tường, bắt đầu lộ rõ hình dáng.
Điểm gây chú ý nhất chính là pho tượng thần sừng sững trước chính điện:
Trên bệ đá ba tầng là bức tượng cẩm thạch trắng chưa được tô màu mang diện mạo y hệt bản tôn. Apollo ngồi trên một chiếc ghế cao ba chân, sau lưng đeo cung tên, một tay cầm quyền trượng, tay kia nâng một chiếc bát rượu tế nông miệng, dưới chân có một con thiên nga ngẩng cao cổ đậu cạnh.
Người đến chiêm bái phải ngẩng đầu mới thấy rõ dung nhan con trai Leto. Đôi mắt tượng đá vẫn chưa được tô vẽ, nhưng chính hốc mắt trống rỗng lại càng tôn lên vẻ lạnh lẽo nghiêm trang, khiến lòng người bất giác sinh ra kính sợ.
Cứ như thể thần linh đang lặng lẽ dõi mắt qua viên ngọc thạch trắng, bình thản mà công chính quan sát từng tín đồ đứng trước mặt mình—không thiên vị, cũng chẳng tư tình.
Ngươi đến đúng lúc.
Giọng Apollo bất thình lình vang lên phía sau.
Daphne đang chăm chú đánh giá mức độ hoàn thiện của bức tượng, không khỏi giật mình, vô thức đưa tay lên ngực.
Vừa quan sát tượng thần, lại vừa nhìn đến bản tôn đứng ngay trước mặt, nàng không khỏi ngây người.
Dù pho tượng có anh tuấn và sinh động đến đâu vẫn chẳng thể tái hiện trọn vẹn thần uy của một vị thần giáng thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!