Chương 1: Khiến đứa con kiêu ngạo của Leto phải đau khổ vì yêu mà không có được

Lạnh lẽo và nhớp nháp, những vảy rắn áp sát làn da, cọ xát, siết chặt, cuốn lấy cơ thể.

Daphne gần như nghẹt thở. Con mãng xà khổng lồ quấn chặt lấy nàng, chỉ để lại đôi tay và đầu là còn có thể cử động một cách khó nhọc.

Nàng ngước lên, chạm ánh mắt vàng rực với đồng tử dựng đứng của quái xà, trong đó ánh lên sự thèm khát và sát ý. Nỗi sợ hãi theo bản năng len lỏi dọc sống lưng, khiến động tác giãy giụa của nàng khựng lại trong giây lát.

Thân rắn nhân cơ hội càng siết chặt hơn, di chuyển không ngừng, lặng lẽ nhích lên nhắm vào chiếc cổ mong manh của nàng.

Rắc! Tiếng vỡ vang lên—lớp thần chú bảo vệ nàng bị khí tức tà ác của quái vật xâm thực, từng chút một tan rã.

Mãng xà to lớn như một cây cổ thụ ngẩng đầu cao, phun ra làn khí độc màu vàng xanh trong khi chiếc lưỡi đỏ lòm run rẩy đầy phấn khích.

Là thần linh, nàng bất tử, nhưng chỉ là một tiên nữ nước nhỏ bé—Daphne, một Nymph, không phải là vị thần tối cao. Bị thương nặng, nàng cũng có thể diệt vong.

Cái chết cận kề, nhưng nàng không định từ bỏ.

Dù chỉ còn đôi tay là tự do, nếu buộc mãng xà nới lỏng, nàng có thể thoát thân trước khi lớp bảo vệ hoàn toàn tan biến. Daphne nín thở, không để quái xà có cơ hội nghiền nát lồng ng. ực nàng, siết chặt con dao găm trong tay, đâm mạnh xuống thân rắn!

Lưỡi dao va vào lớp vảy đen cứng rắn, trượt đi một chút. Daphne nghiến răng, cố định lại, nhắm vào khe hở giữa những lớp vảy mà nhấn mạnh. Lưỡi dao lạnh buốt rạch qua da thịt của quái vật, từ từ xé toang, tạo thành một vết thương hình vòng quanh thân rắn.

Máu tanh bắn tung tóe lên mặt nàng.

Quái xà đau đớn, rú lên dữ dội.

Nàng không để cơn đau mờ mắt mà nỗ lực cắt sâu hơn. Mặc cho xương sườn dường như bị ép đến méo mó, nàng tiếp tục những cú đâm đầy ác liệt, vết này nối tiếp vết khác, rạch mở từng cơ bắp ẩn sau lớp vảy.

Daphne không muốn chết một lần nữa.

Giữa cơn điên cuồng, ý thức nàng mờ nhạt dần do thiếu oxy. Trong màn sương mờ ảo, một ký ức ùa về—khởi nguồn cho tai họa nàng đang đối mặt.

Trong cơ thể nàng—tiên nữ sông nước Daphne—ẩn chứa linh hồn của một người từ thế giới khác.

Tên cô từng là Cassandra, một nhiếp ảnh gia. Trong một chuyến đi xa, cô gặp tai nạn thảm khốc.

Cái chết đến quá nhanh, vượt qua cả nỗi đau và kinh hoàng. Khi mở mắt, cô thấy mình lạc trong biển mây mênh mông.

Cassandra tưởng rằng mình sắp gặp Chúa, nhưng hiện ra lại là một thiếu niên với vẻ đẹp hoàn mỹ, tay cầm cung vàng, vận áo ngắn xếp nếp phức tạp và đôi cánh mọc từ lưng.

"Ta là Eros, vị thần của tình yêu và d. ục v. ọng," Hắn giới thiệu, mỉm cười dịu dàng, rồi thêm lời giải thích,

"Trong nhận thức của các người, ta tương đồng với Cupid."

"Ngươi là... thần Hy Lạp?"

Eros mỉm cười, vẻ quyến rũ đầy tinh quái:

"Đúng vậy. Linh hồn từ thế giới khác, ngươi có muốn giúp ta một việc? Chỉ cần ngươi giúp, ta sẽ ban cho ngươi một cơ hội hồi sinh."

"Ngươi muốn ta làm gì?"

Eros cất giọng ngân nga như hát:

"Cướp lấy trái tim của Apollo, rồi chà đạp nó, vứt bỏ hắn, khiến đứa con kiêu ngạo và hùng mạnh của Leto phải đau khổ vì yêu mà không có được, buộc hắn phải cúi đầu trước sức mạnh của tình yêu—sức mạnh của ta."

Cassandra chẳng biết nhiều về thần thoại Hy Lạp.

Cô thậm chí còn không nhớ hết tên của mười hai vị thần Olympus, chỉ biết rằng họ nổi tiếng vì đời sống cá nhân phức tạp. Apollo? Hắn là thần Mặt Trời hay thần Ánh Sáng nhỉ?

Eros mỉm cười đúng lúc, bổ sung: "Apollo là một trong cặp song sinh của Zeus, vua của các vị thần, và nữ thần Leto. Hắn mang danh 'Vinh quang', tiêu diệt bất công và tà ác, cai quản, chữa lành và thanh tẩy, là thần bảo hộ của âm nhạc và thi ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!