Chương 87: (Vô Đề)

Hành vi của một người có thể bị người khác khống chế không?

Có thể.

Không biết tự khi nào Diệp Sơ Hạ bỗng phát hiện mình giống như người ngoài sống trong cơ thể của chính mình, có thể nhìn thấy mọi thứ bằng con mắt của cơ thể, nhưng lại không thể kiểm soát được hành vi của mình.

Nói chính xác thì nàng không thể kiểm soát hành vi của mình trong "cốt truyện", ngoài cốt truyện, nàng vẫn có thể làm những chuyện khác phù hợp với hình tượng của mình, mà một khi sự tương phản với hình tượng vốn có của nàng quá lớn, cơ thể nàng sẽ tự động bị tiếp quản bởi một sự hiện diện vô hình nào đó, khiến hành vi của nàng trở nên hợp logic hơn.

Diệp Sơ Hạ không biết mình là nhân vật trong tiểu thuyết, phim truyền hình hay phim điện ảnh nào, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là nàng đắc tội một vị thần tiên nào đó nên mới gặp phải chuyện như thế này?

Không ai thích cảm giác lênh đênh không thể làm gì khác này, nhưng càng tuyệt vọng hơn là, không những không thể kiểm soát được tất cả, mà thậm chí còn không thể tự sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân làm những chuyện ngu xuẩn hết lần này đến lần khác.

Diệp Sơ Hạ có dung mạo yêu kiều, ngũ quan mềm mại, ngoại hình đúng chuẩn yếu đuối cần được chở che, thân thế cũng đủ khiến lòng người thương cảm, có lẽ vì vậy mà nàng "may mắn" trở thành nữ chính trong kịch bản rác rưởi này.

Nhưng thực tế, tính cách của nàng hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài, bản tính quỷ quyệt và giỏi giả vờ, nếu thực sự thích một ai đó, chắc chắn nàng sẽ cực kỳ thích kiểm soát, vì thiếu cảm giác an toàn nên nàng nhất định sẽ thao túng cảm xúc của đối phương, dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến đối phương không thể rời khỏi mình và chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, thay vì phụ thuộc vào người khác như bây giờ.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể phó mặc cho số phận bị một sự tồn tại vô hình nào đó khống chế, trong hoàn cảnh như vậy đủ để khơi dậy toàn bộ bạo ngược trong lòng nàng.

Vì lẽ đó, tất nhiên, nàng muốn trả thù.

Nàng không thể chịu được chính mình như một đứa không có đầu óc chạy tới câu lạc bộ làm việc bán thời gian, vì với thành tích của mình, làm gia sư có thể kiếm được nhiều tiền hơn là làm bồi bàn trong câu lạc bộ. Nàng cũng không thể chịu đựng được việc mình phải ở bên một kẻ phạm tội cưỡng bức, càng không thể chịu đựng được, "bản thân" chỉ biết khóc sau khi bị ức hiếp, mà không bao giờ đánh trả.

Từ trước đến giờ, vẻ bề ngoài và nước mắt chỉ là vũ khí trong tay Diệp Sơ Hạ, nhưng tuyệt đối không phải dùng để lấy lòng đàn ông rồi sau đó để anh ta trả thù giúp mình.

Đích thân ra tay chẳng phải sướng hơn à?

Diệp Sơ Hạ cảm thấy hơi bị chán ghét hành vi của cơ thể mình sau khi mất kiểm soát.

Nàng không biết nếu phá hỏng cốt truyện sẽ xảy ra hậu quả gì, mà nàng chơi vơi, không còn gì để mất, và quả thực nàng cũng không sợ làm vậy sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Biết đâu cốt truyện sẽ sụp đổ, dẫn tới thế giới hủy diệt thì sao? Nếu nó xảy ra thật thì tuyệt quá còn gì!

Ứng cử viên được Diệp Sơ Hạ chọn lúc đầu thực ra là đối thủ của Minh Việt, dù sao cũng có thù oán nên có vẻ dễ châm ngòi hơn, tiếc là không biết có phải hai người họ quá lún sâu vào cốt truyện hay không mà phương pháp đấu tranh vừa ngu vừa độc, thậm chí còn bắt cóc người.

Diệp Sơ Hạ không hiểu, đây là xã hội pháp chế, từ khi trưởng thành đến nay nàng chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, sao hai người này lại dám làm chuyện như vậy, thế giới giả thì thật sự không cần cảnh sát hay gì?

Tóm lại, màn trình diễn ngộp thở của hai người khiến Diệp Sơ Hạ từ bỏ việc cố gắng lôi kéo họ trở thành "đồng minh", nàng cũng quan sát cẩn thận, dường như chỉ có mình nàng là không thể tự chủ được, mà hai người này có vẻ chỉ đơn giản là đầu óc không phát triển, ít nhất là bên ngoài cốt truyện, họ cư xử đúng như những gì cốt truyện miêu tả.

Bởi vậy, Diệp Sơ Hạ thay đổi mục tiêu và chọn một cô gái trông có vẻ là nữ phụ trong cốt truyện.

Xét từ bề ngoài, cô có cấu hình tiêu chuẩn hoàn toàn trái ngược với nhân vật chính, nếu không phải phản thường lệ thì cô hẳn là ăn miếng trả miếng với nhân vật chính.

Diệp Sơ Hạ không quan tâm cô có ác cảm gì với mình hay không, chỉ cần có thể bị nàng lợi dụng là được, bởi lẽ mỗi khi gặp đối phương, Diệp Sơ Hạ sẽ chọn nói vài lời tràn đầy ám chỉ.  

Tỉ như, chỉ cần làm đối phương phá sản thì hắn chỉ có thể dựa vào cô; nếu sự nghiệp của cô và hắn ngang hàng, yêu nhau lắm cắn nhau đau, hắn sẽ không còn thời gian quan tâm tới người khác...

Sau đó Diệp Sơ Hạ phát hiện ra nữ phụ này hình như cũng có gì đó không đúng.

K1ch thích cô phản diện hoá, cô nghiêm túc nói với nàng rằng làm vậy là bất hợp pháp; bảo cô đi làm cho công ty nhà mình đi thì cô nói rằng cô chỉ thích chơi bời lêu lổng, làm việc khiến con người ta già đi; cuối cùng khiến Diệp Sơ Hạ đành phải nói bóng nói gió cô trong bữa tiệc, dù sao thì trong mắt một số người, thể diện quan trọng hơn cả.

Kết quả không biết nàng nói có khéo quá hay không, mà đối phương không những không cảm thấy mất mặt mà còn cười!

Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hạ gặp phải một người đàn gảy tai trâu như vậy.

Không chỉ vậy, nếu cuộc đấu đá giữa Minh Việt và nam phản diện là cấp độ học sinh cấp hai, thì nữ phụ Dịch Nam Yên chỉ ở cấp độ học sinh tiểu học, hất rượu vang đỏ lên váy nàng trong vũ hội rồi cho nàng thay một bộ váy không vừa người, kết quả bị Minh Việt giễu cợt; nói chuyện không suy nghĩ, chế nhạo bất kể dịp nào, chẳng màng quan tâm đ ến sự có mặt của người mình thích, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của đối phương về cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Không biết cô từ chỗ nào biết nàng bị Minh Việt bao nuôi, thế là hẹn gặp riêng nàng, nói rằng có thể chi tiền gấp đôi, thậm chí là gấp mấy lần để bao nuôi nàng.

Diệp Sơ Hạ nghi ngờ đầu óc của nữ phụ này có vấn đề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!