Thành thật mà nói, Diệp Sơ Hạ chưa từng nghĩ tới trước đây nàng cũng có quen biết Dịch Nam Yên, lúc đó không phải nàng học trường tư thục mà là trường công cạnh trường tư, đó là kết quả sau khi được cha mẹ cân nhắc kỹ càng, môi trường học tập rất tốt, và nàng cũng rất vui khi học ở đó.
Gặp được Dịch Nam Yên hoàn toàn là một sự tình cờ, so với phần lớn thời gian hiện tại nàng chủ động tìm đề tài giữa hai người, khi đó, Dịch Nam Yên là người hay tíu ta tíu tít, kể về nỗi sầu lo gia đình, rắc rối ở trường, hay chia sẻ những điều thú vị mà mình bắt gặp.
Về phần Diệp Sơ Hạ, nàng đã chín chắn từ khi còn nhỏ, lúc đó học tập là một việc rất dễ dàng trong mắt Diệp Sơ Hạ, cho nên nàng thường đóng vai trò người nghe trong số các bạn đồng trang lứa, bởi vì lúc đó nàng chưa thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, nàng sợ mình vừa mở miệng sẽ bộc lộ thái độ không đồng tình trong lời nói của mình, kiểu không hòa hợp này rất dễ khiến một người rời khỏi tập thể.
Tuy nhiên, tình bạn của nàng và Dịch Nam Yên không kéo dài được lâu, có lẽ chỉ khoảng hai tháng, vì cái chết bất ngờ của cha nàng, gia đình lo lắng mẹ sẽ bị ảnh hưởng nên đã chuyển trường và chuyển nơi ở.
Sau đó, Diệp Sơ Hạ không nhớ gì nhiều về người bạn khác trường này của mình.
Nhưng thực tế, sau khi chuyển đến một trường khác, Diệp Sơ Hạ nhanh chóng mất liên lạc với bạn học và bạn bè lúc trước của mình, dù sao thì hầu hết các bạn cùng lớp đều có xuất thân bình thường, và phụ huynh cũng có một số dấu hiệu mơ hồ về việc bị tuyên truyền xuyên tạc về các sản phẩm điện tử, cho nên chỉ có số ít người như nàng có điện thoại di động, ngay cả máy tính cũng phải lén lút chơi, nếu không tiếp xúc gần, quan hệ tự nhiên sẽ trở nên xa cách.
Mà khi đó Dịch Nam Yên không có ý định hỏi thăm thông tin liên lạc nên khi Diệp Sơ Hạ không đến điểm hẹn, họ đã cắt đứt liên lạc một cách tự nhiên như vậy.
Ngoại hình của Diệp Sơ Hạ dường như không khác nhiều so với thời thơ ấu, bất kể ai có thể nhớ được nàng khi còn nhỏ trông như thế nào thì về cơ bản họ vẫn có thể nhận ra nàng khi lớn lên. Nhưng Diệp Sơ Hạ thì không nhớ nổi, khoảng thời gian đó, điều duy nhất nàng nhớ nhất chính là cái chết của cha mình, cho nên đến tận bây giờ nàng nhìn thấy bức ảnh ký ức của nàng mới thức tỉnh, mới tự nhiên kết nối hai người lại với nhau.
Nhưng nhìn thấy lần đầu Dịch Nam Yên gặp nàng, dường như cô cũng không nhận ra nàng.
Diệp Sơ Hạ nghĩ lại cũng không thấy ngạc nhiên, hầu hết mọi người sẽ không nhớ rõ về những người bạn thời thơ ấu, trừ khi những người bạn này vẫn còn chơi với nhau đến tận bây giờ, hoặc họ đã cùng nhau trải qua điều gì đó khó quên, nếu không sẽ rất khó nhớ lại.
Đối với Dịch Nam Yên, khi Diệp Sơ Hạ nhớ lại, đây lại là một điều rất tồi tệ.
Cô thực sự không muốn sau này Diệp Sơ Hạ nhìn thấy mình sẽ ngay lập tức nghĩ đến hình ảnh HKT thời trung học cơ sở của cô.
Dĩ nhiên, Dịch Nam Yên không còn tâm trí lo lắng về chuyện này nữa, hiện tại cô đang quan tâm đến một chuyện khác!
Dịch Nam Yên không ngờ rằng mình vẫn có thể biết được nội tình của sự việc xưa kia.
Tuy không đợi được Diệp Sơ Hạ đến nhưng Dịch Nam Yên vẫn không từ bỏ ý định bỏ nhà ra đi, nhưng ngày hôm đó cô đã bị tóm, khi đó Dịch Nam Yên còn tưởng rằng có người trong gia đình cô đang âm thầm theo dõi cô, hoặc có thể là do có định vị cài trên người nên mới tìm được mình nhanh như vậy, ai dè lại có người mật báo?!
Dù sao thì kể từ đó, Dịch Nam Yên đã bị hai vệ sĩ theo dõi, không rời xa cô một giây phút nào, điện thoại di động cùng bộ sưu tập shoujo manga và những đồ chơi khác mà các bậc cha mẹ lúc đó cho rằng sẽ ảnh hưởng đến con cái của họ đều bị tịch thu, cô đã phải trải qua một khoảng thời gian đầy đau khổ.
Mặc dù bây giờ có vẻ như những gì cô làm lúc đó quả thực quá trẻ con.
Nhưng Dịch Nam Yên vẫn cảm thấy tức giận, không phải vì Diệp Sơ Hạ có nhớ hay không mà là vì lúc trước nàng đã mách lẻo!
Làm người ai làm thế?
Diệp Sơ Hạ không nhận ra Dịch Nam Yên đã đứng ở cửa một lúc, nhưng Dịch Túc thì thấy, sau đó ông lập tức chột dạ cất cuốn album đi.
Mặc dù Dịch Túc không nghĩ những thứ trong album là lịch sử đen gì, nhưng ông luôn biết trẻ con không thích sự tích thời thơ ấu của mình bị phơi bày trước mặt bạn bè và người yêu.
Giống như khi mẹ ông và vợ tâm đầu ý hợp nhắc về việc ông đã 11 rồi mà vẫn đái dầm, Dịch Túc chỉ cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, không nghĩ đó là chuyện đáng để chia sẻ với người khác.
Nhưng một khi bậc cha mẹ này trở thành chính mình, ông không khỏi có loại thôi thúc này.
Chỉ là bị bắt tại trận vẫn khiến Dịch Túc cảm thấy có phần chột dạ.
"Yên Yên về rồi à?" Dịch Túc cười nịnh.
Dịch Nam Yên không biết có phải bố mẹ nào cũng thích lảm nhảm với người khác về những điều ngu ngốc mà con mình làm khi còn nhỏ hay không, cô không biết trước khi cô đến, đối phương đã tiết lộ bao nhiêu điều, cô không khỏi trừng mắt nhìn, sau đó nắm cổ tay của Diệp Sơ Hạ: "Đi theo tôi!"
Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Chị Nam Yên sao vậy?"
"Tại sao lúc đó em lại gọi cho bố tôi?"
Diệp Sơ Hạ: "Không gọi cho bố chị, chẳng lẽ báo công an?"
"..." Dịch Nam Yên á khẩu không nói nên lời, tức giận nói: "Em không nên gọi điện!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!