Chương 38: (Vô Đề)

Dịch Nam Yên không vui mím môi, không trúng chiêu làm nũng của Diệp Sơ Hạ, vốn muốn tranh cãi vài câu, nhưng sau khi người giao hàng bước vào thang máy, Dịch Nam Yên lập tức im lặng.

Anh cầm đồ ăn trên tay, nhìn hai người rồi lặng lẽ thu mình vào góc.

Mặt Dịch Nam Yên cứng đờ, cô muốn đặt Diệp Sơ Hạ xuống, nhưng cô cảm thấy bây giờ không cần thiết phải làm vậy, dù sao người khác đều đã vào thang máy, cố gắng che giấu sự thật cũng vô ích.

Rõ ràng người bị ôm chính là Diệp Sơ Hạ, nhưng người trong cuộc lại không hề xấu hổ một chút nào, mà Dịch Nam Yên mặt mỏng, cho nên tai đỏ bừng vì xấu hổ.

Diệp Sơ Hạ không hiểu chuyện này có gì phải ngại, với độ dày của mặt mình, cho dù bị mọi người vây xem, nàng cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng nhìn lại từng người một, xem ai xấu hổ trước.

Nhưng Dịch Nam Yên thì khác, từ nhỏ gánh nặng thần tượng của cô đã khá nặng, trước mặt người ngoài cô luôn là con nhà danh giá phiên bản tiêu chuẩn, mặc dù những lúc riêng tư trông cô hoàn toàn khác, nhưng Dịch Nam Yên không nghĩ mình là người đa nhân cách, không muốn người khác biết thì đương nhiên phải bí mật làm, nếu không ai biết thì chẳng phải xem như chuyện đó chưa hề xảy ra sao?

Tóm lại, Dịch Nam Yên không ngại việc mình không bận tâm đến hình tượng của mình ở nơi riêng tư, nhưng điều này không được để người khác nhìn thấy, nếu không cô sẽ ngại và xấu hổ đến mức không đi đến nơi bị người khác nhìn thấy trong vài ngày.

Diệp Sơ Hạ không biết điều này, nhưng nàng biết Dịch Nam Yên da mặt mỏng nên phản ứng như vậy là điều bình thường, đầu ngón tay nàng sau khi uống sữa trở nên lạnh lẽo, nhẹ nhàng véo vào đôi tai nóng bừng của Dịch Nam Yên, cười thầm, và sự rung động của lồng ngực được Dịch Nam Yên cảm nhận rõ ràng qua tứ chi.

Cảm giác lạnh lẽo đột ngột khiến Dịch Nam Yên không khỏi rùng mình, suýt chút nữa kêu lên, e dè có người ngoài, cô cắn răng lườm nàng một cái, sau đó lén liếc nhìn người giao hàng đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào số tầng, thấy đối phương không chú ý đến tình hình phía sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ, ra hiệu cho nàng đừng gây chuyện nữa.

Diệp Sơ Hạ vô tội chớp mắt, nhưng nàng đã bỏ tay xuống, trông yên tĩnh và ngoan ngoãn, nhưng Dịch Nam Yên dường như nhìn thấy đôi cánh ác ma sau lưng nàng.

Tầng mà người giao hàng muốn đến không cao, anh ta nhanh chóng rời đi, Dịch Nam Yên nhìn cửa thang máy đóng kín, khuôn mặt vốn cứng đờ lập tức trở nên u ám, nhanh chóng cúi người đặt Diệp Sơ Hạ xuống, khoanh trước ngực và hờn dỗi đi sang phía bên kia.

Diệp Sở Hạ chớp chớp mắt, đi tới sau lưng Dịch Nam Yên ôm lấy cô, ló đầu ra nhìn: "Chị Nam Yên, chị giận à?"

"Không có!" Dịch Nam Yên muộn màng lên tiếng.

Diệp Sơ Hạ không làm gì quá đáng, Dịch Nam Yên đương nhiên sẽ không giận nàng, điều cô tức giận chính là trước mặt người lạ luôn rối loạn suy nghĩ, không thể phớt lờ ánh mắt của người khác.

Tuy rằng trong lòng biết đây không phải chuyện gì to tát, nhưng cô vẫn luôn xấu hổ đến nỗi ngón chân co quắp, ước gì lập tức biến mất trước mặt đối phương, Dịch Nam Yên cảm thấy điều này không tốt, nhưng mãi không thể thay đổi thói quen này. Giống như khi kết bạn, người nhút nhát hướng nội sẽ đỏ mặt và lắp bắp vì xấu hổ, nhưng cô thì trở nên rất hung dữ, vì vậy người trước có thể có nhiều người bạn xa lạ, trong khi cô thường bị coi là khó gần.

Điều quan trọng nhất là Dịch Nam Yên càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghĩ đến việc Diệp Sơ Hạ phát hiện ra cảm giác ngại ngùng xấu hổ này.

Cô không cho rằng đó là lẽ thường tình hay đáng yêu mà coi đó là khuyết điểm, ai lại muốn để lộ khuyết điểm trước mặt người mà mình để ý chứ?

Diệp Sơ Hạ nhảy lên lưng cô, Dịch Nam Yên loạng choạng một chút, giơ tay đỡ vách thang máy: "Diệp Sơ Hạ!"

Lúc này, cô không khỏi có chút cảm kích khi xuống xe đã không thay giày, tức giận giữ chặt nàng: "Trong thang máy không được đùa giỡn, nguy hiểm lắm đó em có biết không! Bạn nhỏ nào cũng biết điều này đấy ok? Em mới ba tuổi thôi hay sao?!"

Diệp Sơ Hạ cười hì hì véo mặt cô, xin lỗi không chút thành tâm: "Em xin lỗi mà, lần sau em sẽ không như vậy nữa."

"Nào, xông lên, em đói quá!"

Dịch Nam Yên tức giận nói: "Đói chết em đi!"

Cô lập tức không còn lòng dạ đa sầu đa cảm nữa, cõng Diệp Sơ Hạ ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa và đi thẳng vào phòng khách mà không hề thay giày, khá là ấu trĩ giẫm mạnh xuống sàn để lại mấy dấu chân. Sau khi đặt người lên ghế sô pha, cô lấy điện thoại di động ra hỏi: "Em muốn ăn gì? Tôi đặt cho em."

Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Trong bếp có mì."

Dịch Nam Yên: "..."

Cô và Diệp Sơ Hạ nhìn nhau vài giây, thấy nàng quả thực có chút mệt mỏi, cuộn tròn trên ghế sofa không nhúc nhích, thậm chí còn không muốn uống hết sữa bột trên bàn nên lập tức quay người đi vào bếp mà không nói một lời.

Diệp Sơ Hạ hơi ngạc nhiên trong giây lát, dù sao Dịch Nam Yên là người sẽ không vào bếp.

Nàng xoa bắp chân, cởi giày và tất, quả nhiên, nàng thấy chân mình đỏ hơn những chỗ khác rất nhiều, nếu kéo dài có thể sẽ bị phồng rộp.

Diệp Sơ Hạ vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, theo lý thuyết nơi này tiếp xúc lâu ngày với mặt đất, cho dù da vốn mỏng manh, cũng sẽ xuất hiện vết chai, giống như bàn chân mềm mại của nhiều người mới sinh ra nhưng khi lớn lên, những thứ như gót chân sẽ bắt đầu thay đổi, tuy nàng không thay đổi nhiều nhưng quả thực đã khá hơn so với khi còn nhỏ.

Nhưng dù vậy, nó vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của nàng ở một mức độ nào đó, suy cho cùng, nếu một người trưởng thành đi bộ hàng ngày mà vào một ngày nào đó đột nhiên phải đi bộ hàng trăm km hoặc đôi giày không vừa chân thì rất khó bị phồng rộp, nhưng ngay cả khi nàng đi giày và tất thoải mái, chỉ cần đi bộ lâu hơn một chút, nàng sẽ phải đối mặt với hậu quả này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!