Chương 33: (Vô Đề)

Diệp Sơ Hạ biết rằng một số người thực sự không thích lãng phí thức ăn, ví dụ như bà của nàng, người đến từ thời đại đó, khá tiết kiệm và không bao giờ lãng phí thức ăn, ví dụ như cha nàng, vì ông ấy ở trong quân đội nên mặc dù ông được chiều chuộng, nhưng sau khi xuất ngũ cũng quả thực đã hình thành phong cách không lãng phí, nếu hai mẹ con nàng có thức ăn thừa trong bát, ông sẽ xớt qua bát mình ăn hết.

Nhưng Dịch Nam Yên dù thế nào cũng không liên quan gì loại người này.

Chung quy, xét về thói quen sinh hoạt của cô, sự xa hoa, lãng phí trong mắt người khác chẳng là gì trong mắt cô.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng ăn cùng cô, cũng không thấy cô quan tâm đến những bữa ăn còn thừa, có khi vì gọi nhiều nên có vài món từ đầu đến cuối không gắp được mấy miếng, cũng không thấy cô nhắc tới.

Sau nhiều lần cân nhắc, Diệp Sơ Hạ chỉ có thể đưa ra một kết luận, xem ra nàng thực sự rất quan trọng trong lòng cô, nếu không, thay bằng một người mà cô không quen biết, cho dù cảm thấy lãng phí, cô cũng chỉ giả vờ như không nhìn thấy nó.

Nhẹ dạ cả tin như vậy, không biết phải ăn bao nhiêu quả đắng mới có thể hiểu được ý nghĩa của câu "Sông sâu dễ đo lòng người khó đoán" nữa.

Không hiểu sao Diệp Sơ Hạ lại trở nên bận tâm, có lẽ vì trong gia đình nàng không có người tốt nào có kết cục tốt đẹp nên nàng không khỏi bi quan đối với những người như vậy.

Dẫu bạn là quân tử nhưng hầu hết những người bạn tiếp xúc đều là những kẻ tiểu nhân.

Nhưng thôi, dù sao nàng cũng có tâm nhãn khắp người, chỉ cần chú ý hơn là được.

Diệp Sơ Hạ cầm khăn ăn lên lau miệng, Dịch Nam Yên thấy vậy liền đặt đũa xuống, chần chừ một lúc mới hỏi: "Em ăn no thật không đó?"

Cùng chiều cao, Dịch Nam Yên chưa từng thấy ai ăn ít như Diệp Sơ Hạ, hàng năm khi xã giao với họ hàng, cô cũng gặp rất nhiều cô gái cùng lứa tuổi, mặc dù họ sẽ phải đắn đo để giữ dáng, nhưng dù vậy, họ chắc chắn ăn nhiều hơn Diệp Sơ Hạ.

Đây thực sự không phải là một căn bệnh.

Diệp Sơ Hạ cười: "Em no rồi, không tin thì chị sờ thử đi, nó phồng lên luôn rồi này."

Dịch Nam Yên phản ứng rất lớn: "... Ai lại làm chuyện biến thái như vậy?!"

Diệp Sơ Hạ: "???"

Không phải chỉ sờ bụng thôi hả? Sao lại thành biến thái rồi?

Diệp Sơ Hạ thấy Dịch Nam Yên ngày càng kỳ lạ. Hầu hết các cô gái có mối quan hệ tốt ngày nay đều không quan tâm đến việc tiếp xúc thân thể. Khi Diệp Sơ Hạ tiếp xúc với người lạ, nàng sẽ cảm thấy bài xích, nhưng nếu nàng đã chấp nhận người này, nàng cũng không để ý bất kỳ tiếp xúc nào, miễn là tiếp xúc nằm trong phạm vi bình thường.

Dịch Nam Yên cũng nhận ra mình đã phản ứng thái quá, trong tiềm thức cô không muốn Diệp Sơ Hạ biết xu hướng tính dục của mình nên cứng nhắc nói: "Tôi sẽ bảo người dọn món tráng miệng lên."

Diệp Sơ Hạ gật đầu, nhưng nàng không nghĩ theo hướng kỳ lạ mà vẫn ghi nhớ hành vi lạ thường của đối phương.

Nàng vẫn chưa liên tưởng Dịch Nam Yên với bách hợp, dù sao từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, hơn nữa nó liên quan đến điểm mù về kiến ​​thức, vì vậy trong lòng nàng, nàng sẽ dễ hiểu nhầm hành vi của Dịch Nam Yên đang thể hiện rằng cô có rào cản tâm lý nào đó.

Nhiều người, vì những điều họ gặp phải, sẽ có những phản ứng bất ngờ trước một số tình huống mà người khác cho là bình thường, chẳng hạn như sạch sẽ quá mức, sợ không gian kín, v.v. Nhiều người trong số họ không phải bẩm sinh mà là do giai đoạn sau xảy ra một số việc gì đó và vấn đề đã được sinh ra.

Theo quan điểm của Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên hẳn là đang ở trong tình huống này nên mỗi lần tiếp xúc thân thể với nàng đều phản ứng rất lớn, nhưng có vẻ như cũng không nghiêm trọng lắm, dù sao Dịch Nam Yên cũng dần quen với việc tiếp xúc với nàng.

Người phục vụ bước vào dọn dẹp đồ ăn thừa trên bát đĩa, mang ra món tráng miệng và bát trà hoa quả, trong cái nhìn của Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ vốn đã nói mình ăn no, lại lập tức ăn món tráng miệng, nhưng sau khi ăn được một nửa, nàng thực sự không thể ăn nổi nữa.

Dịch Nam Yên cũng không có ép buộc, yêu cầu người phục vụ thanh toán, sau đó đưa Diệp Sơ Hạ đi.

Sau khi đưa người tới cổng chung cư, Diệp Sơ Hạ đá Cát Tường đang chạy đến cạnh chân mình một cước, nét mặt không thay đổi: "Chị Nam Yên, chị có muốn vào ngồi không?"

Dịch Nam Yên cúi người lật Cát Tường lại để nó đứng lên, nhưng đối phương lại vùng vẫy chạy đến bên chân Diệp Sơ Hạ, khóe miệng cô giật giật nói: "Muộn lắm rồi, tôi về nhà trước."

Diệp Sơ Hạ chớp mắt: "Muộn rồi thì tối nay chị có thể ở lại chỗ em mà ~"

Dịch Nam Yên: "..."

Cô đóng sầm cửa lại, khi Diệp Sơ Hạ mở cửa lần nữa, nàng chỉ nhìn thấy người bước vào thang máy, Diệp Sơ Hạ vội nói: "Khi nào về đến nhà thì nói cho em biết."

Dịch Nam Yên hừ một tiếng, quay người đi, giơ tay vỗ nhẹ lên gò má nóng bừng của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!