Chương 30: (Vô Đề)

Cầm điện thoại, Dịch Nam Yên càng lúc càng giận, thậm chí còn cảm thấy mình thật điên rồ, nếu không, sao có thể như mất trí mà làm ra chuyện như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn màn hình vốn dĩ đang sáng dần tắt, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô muốn tự tát vào mặt để đánh thức chính mình trước khi chuẩn bị gửi sticker, sao cái tay hư quá vậy?

So với tức giận, Dịch Nam Yên cảm thấy xấu hổ hơn, cô chưa bao giờ gửi loại sticker này cho người khác trên Internet, ngay cả khi cô rất nghiện Internet, cô vẫn luôn rất cứng nhắc khi trò chuyện với mọi người, ngay cả emoji đi kèm với tin nhắn cũng không có chứ đừng nói đến sticker.

Mặc dù đôi khi cô nghĩ rằng các sticker trông khá thú vị.

Thật đáng tiếc khi cô gặp phải quả đắng ngay sau khi thử nó, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng bài xích.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại nhấp nháy, Dịch Nam Yên nghiến răng, hối hận vì hành vi bốc đồng vừa rồi của mình, nhưng lại không thể xuống nước kết bạn lại được, nhìn chằm chằm cuộc gọi đến một lúc, cuối cùng khịt mũi ném điện thoại sang một bên, quay đi lấy một chai đồ uống ra khỏi tủ lạnh, bật TV mà không có vẻ gì là quan tâm, rồi chuyển kênh vu vơ.

Mặc dù cô là người duy nhất trong phòng, nhưng Dịch Nam Yên vẫn không hoàn toàn làm theo trái tim mình, ngồi trước TV hơn một giờ, sau đó dường như vô tình tắt TV, như thể đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng trên thực tế, cô không nhớ mình vừa xem cái gì cả.

Tiện tay nhấc điện thoại lên, Dịch Nam Yên ấn mở màn hình, trầm mặc một lúc, khuôn mặt giăng đầy mây mù có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Một cuộc? Chỉ gọi một cuộc điện thoại thế thôi?!

Mới có một cuộc gọi nhỡ thôi mà từ bỏ rồi ư?!

Dịch Nam Yên tức cái lồ ng ngực, thậm chí còn muốn ném điện thoại ra ngoài cho hả giận, giây tiếp theo, cô nghĩ đến việc ném đồ vật từ trên cao xuống rất nguy hiểm, miễn cưỡng kiềm chế bản thân, quay người ném điện thoại vào tường.

Đáng ghét!

Trên đời này sao lại có một nhóc lừa đảo đáng ghét như vậy chứ!

Mình ghét Diệp Sơ Hạ chết đi được!

Dịch Nam Yên không nhấc điện thoại lên nữa, nhưng cô cũng không rời khỏi phòng ngủ, mãi cho đến khi đồng hồ báo thức reo lên, Dịch Nam Yên với tâm trạng chán đời, cầm điện thoại lên, thay quần áo và đi ra cửa.

Khả năng tự chủ tốt cho phép Dịch Nam Yên ăn uống và tập thể dục đúng giờ mỗi ngày bất kể tâm trạng của mình tồi tệ như thế nào, đây có thể được coi là biến bi phẫn thành thèm ăn điển hình.

Xoa xoa đầu tóc có chút hỗn loạn, Dịch Nam Yên tùy ý nhặt một chiếc túi treo trên giá, mở cửa ra, hoàn toàn không biết chiếc túi này không hợp với bộ đồ cô mặc hôm nay.

Đại khái là không ngờ cửa sẽ đột nhiên mở ra, người dựa vào cửa không hề báo trước ngã xuống, tóc búi nửa xõa tung trên mặt đất, huyệt thái dương Dịch Nam Yên giật giật: "Em ngồi xổm ở cửa làm gì? Ăn trộm hả?"

Diệp Sơ Hạ sụt sịt, ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra đôi mắt sáng ngời: "Chị Nam Yên..."

"Không được khóc! Tôi không có ăn hiếp em, em khóc cái gì!" Dịch Nam Yên hung hăng quát to, kéo nàng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thật sự mắc nợ em!"

Cam chịu số phận, cô lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, vẻ mặt có chút cáu kỉnh: "Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc thôi!"

Diệp Sơ Hạ: "Em tưởng chị Nam Yên không muốn nói chuyện với em nữa, em xin lỗi... Hức..."

Dịch Nam Yên: Má! (chỉ kêu má vậy thôi)

Cô nghiến răng kéo nàng vào phòng để tránh bị đám nhân viên văn phòng đang tan ca cười nhạo, cô hừ một tiếng rồi cứng nhắc nói: "Lần sau mở miệng nói tiếng người thì sắp xếp ngôn ngữ của mình trước khi nói một chút, và nếu bây giờ em nín khóc, biết đâu tôi có thể miễn cưỡng cân nhắc việc add em lại."

"Hu hu hu em không ngừng được... Hức hu..."

Diệp Sơ Hạ khóc nấc lên thành tiếng, Dịch Nam Yên nghiến răng ấn nàng lên ghế sô pha, rút ​​khăn giấy trên bàn nhét vào lòng nàng, lấy điện thoại trong túi xách ra, nhanh chóng bấm vào Wechat, sau khi add lại mới đưa điện thoại cho nàng xem: "Được rồi, đừng khóc nữa, mắt sắp sưng lên rồi, xấu chết đi được!"

"Em không có xấu!" Có lẽ là yêu cái đẹp bản tính của con người, rõ là nàng đã khóc rất nhiều, hiện tại lập tức mở to hai mắt phản bác.

Dịch Nam Yên im lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Sơ Hạ trong ba giây, sau đó hừ một tiếng, "Đúng xấu!"

Nước mắt trào ra trong đôi mắt đỏ bừng của Diệp Sơ Hạ, đôi môi hồng của nàng khẽ hé mở: "... Ưm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!