Nghe thấy những lời này, Vưu Hạo Vũ mới phản ứng lại, cậu buông Đỗ Hữu ra.
Sau đó hơi lảo đảo mà lui một bước.
…… Xin lỗi. Cậu không nhìn anh, mu bàn tay để lên chóp mũi, che khuôn mặt ửng đỏ của mình lại, Tôi không sao.
Đỗ Hữu nói:
"Tóm lại đi bệnh viện trước đã."
Được. Vưu Hạo Vũ dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hữu,
"Có thể đưa tôi đi không?"
Đỗ Hữu không trả lời, tầm mắt dừng trên người sói, anh xoay người đi qua.
Vưu Hạo Vũ cho rằng mình bị từ chối, có chút mất mát.
Đỗ Hữu đi đến bên cạnh người nọ, đối phương vẫn đang ngất, cổ chảy máu đang dần đọng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh đâu.
Anh cởi áo khoác tây trang, che cặp tai thú trên đầu đối phương lại.
Tiếp theo ôm nách người nọ, xách lên.
Đi thôi. Đỗ Hữu liếc Vưu Hạo Vũ một cái, Đi bệnh viện.
Vưu Hạo Vũ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo mắt hơi sáng lên, bước nhanh theo.
Lúc ra khỏi công trường, Đỗ Hữu nhìn lên cửa sổ của tòa nhà.
Chính xác mà nói chỉ là mấy ô xi măng.
Bởi tòa nhà này vẫn chưa xây xong, mà cái cửa gần đây nhất thì có dấu chân và một số lá rụng bị dẫm nát.
Vưu Hạo Vũ chú ý tới, Làm sao vậy?
Không, không có gì. Đỗ Hữu quay đầu.
Lúc ra khỏi công trường thì thấy thám tử vẫn còn đứng đợi.
Thấy anh ôm cái gì đó đi ra thì chạy đến.
Không sao.
Danh tính của người thú không thể để ai biết được.
Đỗ Hữu nói:
"Hôm nay dừng ở đây, vất vả rồi."
A, được.
Đối với việc anh cố ý giấu diếm, thám tử cũng không truy hỏi, chỉ đồng ý rồi đi luôn.
Đến chỗ xe, Đỗ Hữu để Vưu Hạo Vũ vào trước rồi mình mới khiêng người thú vào.
Người này hôn mê rất sâu, bị đối xử thô bạo cũng không tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!