Tác giả có lời muốn nói: Thời gian trôi cực nhanh, rất mau đã đến lễ Giáng Sinh.
Dì giúp việc nhà Đỗ Hữu cũng là người theo kịp trào lưu, nói là con trai mình cuối tuần về nhà, thì Giáng Sinh mà, dì muốn về ăn cơm với con trai.
Vì thế Đỗ Hữu cho dì nghỉ hai ngày.
Trước khi đi, dì đã làm xong đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.
Vì thế, cuộc sống ung nhọt lười biếng không làm mà vẫn có ăn của tổng tài bá đạo Hữu bắt đầu.
Ấy không, vào ngày này anh không còn là tổng tài bá đạo nữa, mà là tổng tài vừa vô dụng vừa lười biếng vừa trạch.
DVD cho luật sư Phương mượn đã lấy trở về.
Tuy rằng không hiểu sao lúc anh hỏi cảm nhận sau khi xem, sắc mặc của luật sư Phương trở nên khó coi.
Hiện tại đại đa số người xem đều lựa chọn xem phim trên mạng.
Nhưng Đỗ Hữu thân là fan trung thực và chân thành của《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa.
》, tất nhiên là muốn mua nguyên bộ về nhà thưởng thức.
Mà anh vừa mở TV ra, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Phản ứng thứ nhất chính là dì giúp việc quên mang gì đó.
Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không đúng, đối phương có chìa khóa, hẳn là không cần phải ấn chuông cửa.
Anh im lặng, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Đỗ Hữu đi ra mở cửa, thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở ngoài.
Trận tuyết lớn ngày đó rơi tới đêm mới dừng.
Nhưng độ ấm vẫn rất thấp, tuyết đọng còn chưa tan.
Chợt nhìn ra ngoài, xung quanh thuần một màu trắng chói mắt lạ kỳ.
Tần Qua khoác khăn quàng cổ bằng sợi đay, khuôn mặt tuấn tú giấu bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Trên lông mi còn dính một ít bông tuyết, tay phải cầm theo một hộp giấy trang trí đẹp đẽ.
Sau đó, mặt mày hơi cong: Giáng Sinh vui vẻ.
......
Tầm mắt Đỗ Hữu lia xuống hộp giấy.
Trong không khí tràn ngập khí lạnh của tuyết bỗng dưng có một mùi thơm nhẹ.
Anh ngẩng đầu: Chuyện gì?
"Hôm nay có rảnh không?"
Rất bận.
Tần Qua hơi nghiêng đầu: Làm gì mà bận thế?
Đỗ Hữu: Bận rút trong nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!