[ anh trai?! ]
Phản ứng của hệ thống còn lớn hơn.
[ đừng có thấy sang bắt quàng làm họ nha.
Trong 《 Sống lại nơi tận thế tôi đá tra nam đạp ánh trăng sáng, trở thành người trên đầu quả tim của lão đại.
》 tiểu công làm gì có anh trai! ]
[ ký chủ, đây nhất định là ăn vạ, ăn vạ một cách trần trụi và trắng trợn! ] nó vô cùng đau đớn, [ cậu ta muốn dìm lòng đề phòng của ký chủ đó, ký chủ đừng có tin.
]
Đỗ Hữu vô tình,
"Tôi không có em trai."
Nghe vậy, Tần Qua ngẩn ra một chút, tiếp theo chậm rãi bỏ tay xuống.
"Quả nhiên anh không nhớ em." Tươi cười trên mặt tắt ngúm,
"Nhưng không sao, em sẽ khiến anh nhớ ra."
Sâu trong đôi mắt là ảnh ngược của Đỗ Hữu, giống như trừ anh ra thì không chứa thêm ai khác nữa.
Tần Qua áp rất sát.
Nhưng dù cậu đứng gần thế này một lỗ chân lông cũng không thấy.
Làn da tái nhợt, mơ hồ thấy mạch máu xanh đang chảy dưới cổ.
Đỗ Hữu đặt tay lên vai cậu ta.
Bởi vì động tác này mà hô hấp của Tần Qua dồn dập hơn.
Sau đó đột nhiên thấy mình bị đẩy ra.
Gần quá. Đỗ Hữu mặt không cảm xúc rụt tay lại.
Tần Qua cũng không giận, duỗi tay đụng nơi đầu vai.
Gục đầu xuống, nở một nụ cười khàn,
"Anh chủ động chạm em."
Khuôn mặt đẹp trai có nét điên cuồng.
Hệ thống hít hà một hơi.
Đỗ Hữu cũng cảm thấy quái quái.
Người này không phải tiểu công sao, tại sao lại chú ý mỗi hành động của anh.
Hơn nữa còn kêu mình là anh trai, nhưng anh thật sự không nhớ đã gặp cậu ta ở đâu trước đây.
……
Nhưng mà mấy thứ vặt vãnh này không quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!