Chương 37: (Vô Đề)

Thời gian cứ thế trôi qua, gần như tất cả đều đi theo một chiều hướng tốt đẹp.

Sau khi Thẩm Thần khôi phục bình thường, hắn tiếp tục nhồi nhét đầu óc và thể xác bằng công việc.

Danh tiếng của tập đoàn Thẩm thị gần đây đang có dấu hiệu đi xuống, nên công việc tăng gấp đôi.

Bên Vưu Hạo Vũ đã xác định nhân vật, từ giai đoạn trước đã bắt đầu đi làm.

Tiêu Điền Điền chưa có động tĩnh gì lớn.

Ngoại trừ lâu lâu đi lên đại học nghe giảng bài, phần lớn thời gian thì ngẩn người ở quán cà phê, khả năng là còn đợi Thẩm Thần đến tìm cậu.

Còn tiểu công thứ ba kia.

Từ lần nói chuyện khó hiểu trước thì chả thấy có động thái gì nữa.

Thám tử được thuê đi cũng không cung cấp thông tin gì thêm.

Không hổ là hacker có tiếng tăm, che giấu hành tung của mình rất tốt.

Đỗ Hữu bỏ ly sữa bò xuống, chuẩn bị đi làm.

Mới qua bảy giờ sáng, cành cây trên đầu còn đọng sương, không khí tươi mát buổi sáng sớm thấm vào tận tim gan.

Nơi này nằm trong khu biệt thự, xung quanh rất an tĩnh.

Hôm nay lại hơi ồn ào.

Một chiếc xe tải lớn ngừng ở nhà đối diện, nhân viên chuyển nhà đang ôm từng thùng đi xuống.

"Lúc tôi đi mua đồ buổi sáng đã thấy họ tới rồi."

Dì giúp việc đứng gần cửa nói cho anh.

Thấy Đỗ Hữu không nói gì, tưởng anh ngại ồn, mới giải thích:

"Tôi còn đi chào hỏi. Nghe nói chuyển đến là một người trẻ, bình thường hẳn là sẽ không quá ồn đâu."

Không sao.

Đỗ Hữu không nhìn nữa.

Tài xế đã tới, anh ngồi lên xe.

Bình thường trợ lý Tiêu cũng ngồi trên xe luôn, cô dùng mấy phút đó để nói về công việc sắp tới cho Đỗ Hữu nghe.

Nhưng ngày hôm qua trợ lý Tiêu xin nghỉ bệnh, nên hôm nay nhân viên nữ khác đến thay.

Trước nay trợ lý Tiêu luôn là cầu nối giao lưu giữa tổng tài và cấp dưới, nên giờ Đỗ Hữu không biết cách nào để nói chuyện với cô nhân viên này.

Anh ngồi lên xe, chào hỏi: Chào buổi sáng.

"Dạ, dạ! Chào buổi sáng!" Cô nàng này họ Lư, nhỏ tuổi hơn trợ lý Tiêu, trông cô giờ rất khẩn trương.

Vì lo lắng nên cô nói chuyện khá trúc trắc, nhưng vẫn nói xong lịch trình hôm nay.

Khi xuống xe, Đỗ Hữu nghe thấy trợ lý Lư thở phào nhẹ nhõm.

Anh sờ mặt mình, cảm thấy chịu đả kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!