Đỗ Hữu cởi đai an toàn, nói tạm biệt với Thẩm Thần.
Nhưng mà lúc xuống xe, cánh tay bất thình lình bị túm lại.
Đỗ Hữu quay đầu nhìn.
Thẩm Thần cũng không biết mình muốn làm gì, rụt tay lại,
"Không có gì, đi xuống đi."
Tạm biệt. Đỗ Hữu mở cửa xe, hình như nghĩ đến cái gì đó,
"Nếu Tiêu Điền Điền lại đến tìm anh, nhớ phải nói cho tôi."
……
Chỉ nói cái này thôi sao.
Thẩm Thần nghiêng đầu: Biết rồi.
Sau khi Đỗ Hữu đi xuống, thì thấy Vưu Hạo Vũ đứng ở cách đó không xa cũng nhìn sang bên này.
Thấy Đỗ Hữu xuống xe, đôi mắt hơi sáng lên, đi lại đây.
Người trong xe không có ý muốn chào hỏi với Vưu Hạo Vũ, trực tiếp nổ động cơ chạy về phía trước.
Thời điểm Vưu Hạo Vũ đi tới, tầm mắt hướng chỗ đầu xe.
Nhưng ánh sáng quá tối, cửa sổ xe lại dán kính mờ, nhìn không rõ bên trong là ai.
Nhưng mà cậu cũng không để ý.
Tùy ý liếc mắt một cái, lực chú ý liền chuyển hết lên người Đỗ Hữu.
Thẩm Thần từ trong xe nhìn ra, thấy đôi mắt màu hổ phách của người đó nhìn chằm chằm Đỗ Hữu.
Lớn lên không xấu, dù sao cũng là nghệ sĩ lăn lộn trong giới giải trí.
Nhưng mà……
Chỉ là một thằng nhóc.
Thẩm Thần không nhìn nữa.
Xe chạy đường tắt, bò từ từ lên đại lộ.
Lúc đi hai mình, lúc về thui thủi, quãng đường giống nhau, nhưng cảm giác không giống.
Về đến nhà, mới vừa mở cửa, thì thấy ba mẹ đi lên đón, Tình hình thế nào?
Thẩm Thần xụ mặt, Gì cơ?
"Là nghệ sĩ nhỏ kia đó, trông thế nào, có tính uy hiếp không?" Mẹ Thẩm hỏi.
"Không biết, không nói chuyện."
"Đến trước mặt người ta rồi thì phải nói dăm ba câu chứ."
Thẩm Thần xoa giữa mày,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!