Việc Thẩm Thần bỗng nhiên xuất hiện, thật sự là ngoài phán đoán của Tiêu Điền Điền.
Nhưng cậu đã trải qua sự mài giũa của nhiều thế giới, đơn thuần cậu mang được, ngụy trang cũng là lớp áo của cậu.
Nhàn nhạt nói:
"Tôi ở chỗ nào cũng không liên quan đến anh."
Thẩm Thần không muốn nhiều lời, nắm Tiêu Điền Điền đi ra ngoài, Theo anh về.
Không, buông ra! Tiêu Điền Điền liều mạng giãy giụa.
Ngoài mặt bài xích, trong lòng lại nở hoa.
Bởi vì chỉ có ở bên Thẩm Thần, cậu mới có thể tìm về sân nhà của mình.
Hai người lôi lôi kéo kéo.
Một tay Thẩm Thần đẩy cậu vào trong xe, còn mình thì ngồi xuống ghế điều khiển.
Tiêu Điền Điền còn muốn trốn.
Nhưng chưa kịp mở cửa, cửa xe đã bị khoá trái.
Thẩm Thần dẫm chân ga, xe như mũi tên rời dây cung phóng như bay.
Thậm chí Tiêu Điền Điền còn chưa kịp đeo đai an toàn, trước nghiêng sau ngã.
Cái trán đụng vào cửa xe.
Do làn da quá mềm mịn nên trên trán hiện ra vệt xanh tím.
Cậu hút khí,
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"
Hai mắt Thẩm Thần nhìn thẳng phía trước, bàn tay nắm chặt tay lái, không nhìn Tiêu Điền Điền.
"Em tốt nhất không nên chọc giận anh." Giọng hắn vừa trầm vừa thấp, nén nỗi tức giận,
"Lý do em đi tìm Đỗ Hữu, sau khi trở về nói cho anh nghe."
Nghe vậy, Tiêu Điền Điền cả kinh.
Cậu làm sao biết được được đó là nhà Đỗ Hữu chứ?
Thẩm Thần từ kính chiếu hậu thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Điền Điền,
"Sao ngạc nhiên thế. Hai người chẳng phải còn vào một nhà hàng vui vẻ ăn cơm sao."
Tiêu Điền Điền phản ứng lại,
"Anh cho người theo dõi tôi?"
Nếu không, không có mặt ở hiện trường, làm sao biết việc ban sáng được.
"A, nếu không cho người theo dõi em. Thì sao anh biết được hai người chưa dứt tình cũ."
Thẩm Thần sau khi nhận được điện thoại của ba, thì đi công ty xử lý công việc bị tồn động không khoảng thời gian qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!