Trong văn phòng của Giải Trí Hoàng Quan.
Đại diện Trần nói qua một lần về kết quả xử lý của công ty, phóng hợp đồng lên bàn,
"Dựa theo hợp đồng trước đây, chỗ này là số tiền bồi thường cậu cần phải trả. Tính thêm mấy thông cáo đã bị xóa hồi trước, còn dư lại một nửa."
Vưu Hạo Vũ im lặng, đang muốn lấy hợp đồng, tờ giấy bị người chặn lại.
Đại diện Trần nở nụ cười,
"Một thần tượng nhỏ như cậu chắc là không còn tiền thu nhập từ chỗ nào đâu nhỉ. Tốt xấu gì cậu cũng đi theo tôi nhiều năm như vậy, quen biết cũng tính là lâu, nếu cậu cần tôi còn có thể giới thiệu cho cậu mấy người."
Nụ cười kia nhìn không có cái gì là tốt lành.
Anh ta rút ra một tấm danh thiếp, trịnh trọng thả lên trên hợp đồng,
"Người này có hứng thú với cậu, lấy lòng một chút, nói không chừng có thể giúp cậu trả nợ đó. Cậu cũng có thể từ vũng nước đục này bơi ra ngoài, làm một kẻ ăn bám người khác mà sống hạnh phúc."
Khi anh ta nói lời này, trong giọng nói mang theo hài hước.
Điều hòa trong văn phòng mở rất lạnh, gió thổi phần phầt, khí lạnh thấm tận xương.
Tầm mắt của Vưu Hạo Vũ lia xuống dưới, trên danh thiếp là tên của một người không quen biết.
Nhưng mà cậu cảm nhận được một hương vị già dặn của thế kỷ trước từ nó, hẳn là tuổi không nhỏ.
Đại diện Trần dù bận vẫn ung dung mà đi về phía ghế chủ tịch, ngồi xuống:
"Chỗ tiền nợ này trong vòng một năm cậu phải trả hết, nếu không chúng tôi sẽ nhờ đến sự trợ giúp của pháp luật. Đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ giới giải trí, cuộc sống của cậu cũng sẽ kết thúc."
Vưu Hạo Vũ vẫn luôn không phản ứng lại.
Đại diện Trần nghĩ rằng rốt cuộc mình cũng có thể đánh gãy loại ngang tàng trong xương này của Vưu Hạo Vũ, thì giây tiếp theo, cậu đột nhiên xé nát tấm danh thiếp, ném thẳng lên mặt của đại diện Trần.
Cậu ——!
Người đại diện bị ném vào mặt thì đơ luôn, còn chưa kịp tức giận, cổ áo đã bị người nhấc lên.
Động tác rất thô bạo, ngay cả mắt kính còn bị lệch sang bên sườn mặt.
"*** mẹ nó anh tự đi mà hưởng!" Ánh mắt Vưu Hạo Vũ như một con sói hoang khát máu, muốn cắn đứt cổ con mồi của mình,
"Tốt nhất là anh nên mong đi đường không đụng phải tôi, nếu không thì bệnh viện sẽ là nhà của anh."
Dáng người của đại diện Trần nhỏ gầy, lúc này bị đối phương chế trụ, còn tưởng rằng mình sẽ bị đánh, sợ tới mức nói không ra lời.
Vưu Hạo Vũ buông cổ áo ra, hai chân của đại diện Trần mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống ghế dựa.
Vưu Hạo Vũ nhanh chóng cầm lấy hợp đồng, không quay đầu lại mà đi ra cửa.
Trong phòng thì có điều hòa lạnh thấu xương, bên ngoài lại ẩm ướt nóng bức như mùa hè.
Từ khi trời qua tháng chín tới nay đây có lẽ là ngày nóng nhất, thở ra hay hít vào đều bị ngợp bởi khí nóng.
Điện thoại rung lên, Vưu Hạo Vũ nhìn thoáng qua cái tên xuất hiện trên màn hình, hai bàn tay nắm lại thật chặt, hợp đồng vì thế mà bị nhăn nhúm.
Chớp mắt một cái đã tới buổi chiều, khí nóng rốt cuộc cũng tan bớt, nhưng không khí ẩm lại bốc lên.
Mây đen che gần như kín cả bầu trời, nhìn là biết trời sắp mưa to đến nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!