Chương 1: (Vô Đề)

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một mảng màu trắng.

Nơi này là bệnh viện tư nhân, phòng dành cho một người.

Một thiếu niên gầy yếu nằm trên giường bệnh, làn da tái nhợt, gầy trơ xương, nhưng vẫn không thể giấu đi khuôn mặt đẹp mê người của mình.

Vẻ nhu nhược này giống như gãi đúng chỗ ngứa, ngược lại cho thấy thiếu niên như mang một loại khí chất u buồn.

Mà trước giường bệnh, là một người đàn ông mặc tây trang đang nửa quỳ.

Quần áo giống như lâu rồi không thay, nhăn nhúm bèo nhèo.

Đầu tóc hỗn độn, dưới cằm còn có lún phún râu.

Khuôn mặt tuy mệt mỏi, nhưng cho dù bộ dạng chật vật như vậy, cũng có thể nhìn ra người này có tướng mạo anh tuấn, ngũ quan thâm thúy.

"Hữu, không cần đau lòng."

Thiếu niên nâng tay lên, ngón tay nhỏ dài như ngọc xoa lên khuôn mặt của người đàn ông,

"Đây là bệnh di truyền, em đã biết sẽ có ngày này. Cảm ơn anh ở khoảnh khắc cuối cùng này có thể làm bạn với em. Gặp được anh, là phúc phần lớn nhất cuộc đời em rồi."

Người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của thiếu niên, thanh âm nghẹn ngào:

"Em nếu dám bỏ rơi anh, anh sẽ cho đám lang băm đó nghỉ việc!"

Có thế khiến cho một người đàn ông lạnh lùng như vậy chú ý đến mình, trong lòng Tiêu Điền Điền rất thỏa mãn.

Trên mặt lại chảy xuống hàng nước mắt, lắc đầu:

"Không nên, Hữu! Em không muốn anh vì em làm loại chuyện thế này. Đồng ý với em, chờ em đi rồi, hãy quên em đi."

Nhất định sẽ không! Hốc mắc người đàn ông đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này,

"Cứ cho là em đã chết, anh cũng sẽ đi tìm chuyển thế của em. Không bao giờ để em rời khỏi anh nữa."

Hữu. Giọng nói của thiếu niên đã yếu đi vài phần, trong ánh mắt nửa là cảm động, nửa là bi thương,

"Nếu còn có kiếp sau, nhất định...!"

Lời còn chưa dứt, hai mắt cậu bỗng nhiên trừng lớn, trái tim như bị hung hăng nghiến qua nghiến lại, thân thể rung lên.

Tiếp sau đó, bàn tay ở trên chăn bông chầm chậm rũ xuống.

Trong đôi mắt chảy ra một hàng nước cuối cùng.

Không!!!!

Người đàn ông phát ra tiếng gầm rú đau khổ tột cùng.

Ngoài cửa sổ, chim nhỏ ngừng ở chạc cây nghỉ ngơi sợ bay đi mất.

Bác sĩ và hộ sĩ đứng ở ngoài phòng lòng cũng run lên một chút.

Đầu của Đỗ Hữu còn chôn trên giường đệm.

Ít lâu sau, anh sờ sờ cổ, đứng dậy từ dưới đất.

Vừa rồi quỳ nửa ngày, chân tê rần hết cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!