Tạ Tân Di vừa kết thúc một điệu múa.
Hạnh Nhân là khán giả duy nhất của nàng.
Vậy mà nàng vẫn rạng rỡ mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến ta nhớ đến gió sương nơi biên ải—miếng tinh thể nhỏ kia, ta vẫn luôn giữ trong túi thơm đeo bên mình.
Nghe nói Tạ Thừa Sương lại sắp hồi kinh.
Thời gian trôi thật nhanh.
Tạ Tân Di không nói gì, nhưng ta biết nàng vẫn muốn gặp lại đệ đệ.
"Đệ ấy kém ta hơn mười tuổi, lúc ta xuất giá, đệ ấy vẫn là một tiểu lang trắng như nắm tuyết."
Ta đã hạ quyết tâm—dù không thể gặp mặt, cũng phải tìm cách giúp họ truyền một bức thư.
Tạ Thừa Sương bên ngoài hành quân liều lĩnh, bởi vậy chiến công hiển hách đến mức Hoàng đế cũng khó lòng hạ thủ.
Nhưng nghe nói hắn vô cùng cung kính, chẳng xin chức quan, chẳng cầu phản án, chỉ nói:
"Nếu có thể, xin được bái tế trước linh vị của tỷ tỷ một lần."
Hoàng đế không đáp ứng, cũng chẳng từ chối.
Chỉ giữ hắn ở lại bên người.
"Gần đây người bên cạnh trẫm kẻ bệnh người mệt, Tạ tướng quân vất vả trở về, cứ ở lại cạnh trẫm nghỉ ngơi đôi chút."
Khi Tạ Thừa Sương cúi đầu tạ long ân, Hoàng đế mỉm cười:
"Vậy ngươi thử nếm trước món này xem."
Đó là muốn hắn thử độc thay—xem hắn như một gã thái giám.
Tạ Thừa Sương với vẻ mặt bình thản, gắp miếng nhỏ đưa vào miệng.
Hoàng đế liếc nhìn:
"Mù một mắt, nhưng ăn uống vẫn chẳng ảnh hưởng."
Tạ Thừa Sương nay đã không còn vẻ ngạo khí năm nào, nhưng cái gọi là giáo dưỡng, dường như đã khắc sâu vào xương cốt.
Dẫu phong trần mỏi mệt, một bên mắt bịt vải đen, dáng điệu vẫn trầm ổn đĩnh đạc:
"Xin bệ hạ yên tâm. Dù chỉ còn một mắt, nô tài vẫn có thể vì bệ hạ mà g.i.ế. c địch."
Tạ Thừa Sương không biết—chính sự bình tĩnh ấy, lại là thứ khiến Hoàng đế căm ghét nhất.
Tới khi ta nghe tin, Hoàng đế đã đưa Tạ Thừa Sương tới Thượng Lâm Uyển, nghe nói là muốn cưỡi ngựa.
Người của Chuồng ngựa đã chuẩn bị từ sớm, tất cả đều chờ lệnh.
Lúc Hoàng đế muốn lên ngựa, hắn lại từ chối dùng bàn đạp và cũng không để thái giám đỡ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Một lát sau, Tạ Thừa Sương quỳ một chân xuống, hai tay chống đất, dâng cả thân mình làm bậc lên ngựa cho Hoàng đế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!