"Nàng ta có thể giúp ngươi, bản cung càng có thể giúp gấp mười lần."
"Ngươi chỉ cần nói thật—Tạ Thứ nhân, thực sự điên rồi sao?"
Ta cúi đầu trầm ngâm một lát.
"Nương nương, thần thiếp quả thực từng nghe lời Tạ Thứ nhân."
"Thần thiếp không cam lòng làm một nô tỳ cả đời."
Ta khẽ khàng nói:
"Khi nàng phát bệnh, miệng luôn lẩm bẩm nói rằng Hoàng thượng thích váy màu hồng phấn, còn nương nương thì ghét màu lam ngọc."
"Nhưng nàng ta quả thật đã điên rồi."
"Chỉ là… Thần thiếp từng nghe, đệ đệ Tạ Thứ nhân vẫn chưa từ bỏ, hắn không tin nàng đã chết, vẫn luôn dò hỏi tung tích nàng."
Cằm Hoàng hậu khẽ siết lại.
Ta vẫn bình thản tiếp lời:
"Nương nương, thần thiếp đã nói thật với người. Giờ người định ban thưởng ra sao?"
Hoàng hậu trầm ngâm giây lát, rồi khẽ cong môi:
"Không bao lâu nữa, Hoàng thượng sẽ xuất cung đi săn. Ninh Quý nhân, ngươi cũng đi cùng."
Ta cúi đầu:
"Tạ nương nương ban ân. Kỳ thực đối với thần thiếp mà nói, chỉ cần đạt được thứ mình muốn, cầu ở ai cũng vậy thôi."
Ta cố ý ngồi đối diện nàng—ở góc độ này, ta trông không còn giống Tạ Tân Di nữa.
"Nương nương có thể đáp ứng chăng?"
Ánh mắt Hoàng hậu lạnh hẳn, hoàn toàn mất đi vẻ thân thiết ban nãy:
"Chỉ bằng mấy câu nói, Ninh Quý nhân cũng quá đề cao mình rồi."
Ta khẽ cười:
"Vậy nếu thần thiếp nói… có thể khiến Tạ Thứ nhân tự tận thì sao?"
"Thần thiếp nguyện thay nương nương diệt trừ hậu hoạn."
"Nương nương, thần thiếp cũng muốn ngồi ở ngôi vị cao kia."
Ta bình tĩnh nhìn nàng:
"Ngôi Quý phi… hiện vẫn còn trống đấy."
…
Lãnh cung hôm ấy nắng đẹp, Tạ Tân Di đang phơi nắng ngoài sân.
Ta bưng ra một chén nước quế hoa:
"Thứ ngươi thích đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!