Chương 7: (Vô Đề)

Ta không đáp, chỉ cúi đầu nhổ cỏ trong sân.

"Nào ai ngờ được, về sau nàng lại mang thai trước ta. Hoàng thượng liền phong nàng làm Hoàng hậu."

Ta nấu một bát nước bạc hà, dạo này tiết trời oi bức, uống để hạ nhiệt cũng tốt.

Tạ Tân Di vẫn nói mãi không dứt:

"Có điều… sau này ta cũng đã báo thù rồi."

Ta ngắt lời nàng:

"Ta biết. Ngươi kể rồi."

Tạ Tân Di mỉm cười, nụ cười nhẹ như chẳng có gì xảy ra.

Lần tiếp theo gặp lại Hoàng hậu, ta mặc một chiếc váy lụa gấm màu lam ngọc, trên váy rắc kim tuyến nhẹ.

Dù ta vẫn khép nép cúi đầu hành lễ, nét mặt nàng lại hiện rõ sự sợ hãi cùng ghê tởm không thể che giấu.

Bởi trong khoảnh khắc ấy, ta giống hệt Tạ Tân Di từ góc nhìn thấp nhất.

Hoàng hậu chậm rãi đặt chén trà xuống:

"Gần đây vai gáy bản cung luôn thấy nặng nề. Ninh Mỹ nhân, qua đây giúp bản cung xoa bóp một chút."

Ta cúi đầu:

Vâng.

Xoa vai xong, ta lại giúp nàng chải đầu.

"Ninh Mỹ nhân xuất thân là tiện tỳ, quả nhiên biết hầu hạ người khác."

Giọng nàng không nặng không nhẹ.

"Nghe nói khi ngươi còn hầu Tạ Thứ nhân trong lãnh cung, từng đích thân lau người cho nàng. Đúng lúc lắm, ngươi cũng giúp bản cung rửa chân đi."

Ta đứng yên bất động.

Giọng nàng lạnh lẽo hơn:

"Sao? Đã từng hầu hạ tiện nhân Tạ Tân Di, mà không thể hầu hạ bản cung ư?"

Ta vội cúi thấp người:

"Thần thiếp không dám."

Ta bưng thau nước, đi tới đi lui thử nước nóng lạnh, lúc thì nóng quá, lúc lại nguội quá.

Cứ thế đi lại mười mấy lần, sắc mặt Hoàng hậu mới dịu đi đôi chút:

"Thôi được rồi, ngươi cứ—"

Một giọng nam trầm đột ngột vang lên:

"Hoàng hậu đang làm gì vậy?"

Tiếng của Hoàng đế vang lên trong điện, lạnh lẽo như gió rét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!