Chương 6: (Vô Đề)

Tạ Thừa Sương gần đây thường vào cung thỉnh an, vì vậy ta cũng có cơ hội gặp hắn nhiều hơn.

Ta thường thay hắn chăm sóc Hắc Phong—con chiến mã kia giờ đã quen hơi ta, rất thích làm nũng.

Mỗi lần đến, Tạ Thừa Sương đều nói vài câu với ta, hỏi thăm chuyện của Tạ Tân Di, đôi khi còn kể về phong cảnh nơi biên ải.

Trong lời kể của hắn, nơi đó rất đẹp.

Ta thầm nghĩ—chẳng phải hắn đã mất một mắt tại đó sao?

Cớ sao vẫn còn thấy được vẻ đẹp?

Nhưng giọng kể của hắn êm tai, khiến ta cũng muốn một lần được trông thấy vùng đất ấy.

Ta khẽ nói:

"Nhưng cả đời này của nô tỳ chỉ có thể ở trong cung này thôi."

Tạ Thừa Sương không nói gì nữa.

Nghe nói, khi con mắt bị tên b.ắ. n xuyên, hắn vẫn cắn răng chịu đau, c.h.é. m đầu địch thủ ngay giữa loạn quân.

Chính trận ấy đã đưa hắn từ một binh sĩ vô danh thăng chức lên Bách phu trưởng.

Rồi tiếp đến là Thiên phu trưởng, sau là Du kích tướng quân—

Kẻ trên người dưới đều không khỏi cảm thán.

Tạ Tân Di từng nói với ta:

"Ngày trước, vì gương mặt trắng trẻo tuấn tú, người ta trêu đùa mà đặt cho đệ đệ ta cái tên là"Ngọc Diện Bồ Tát.

"Nếu được, thay ta chăm sóc nó nhiều một chút."

Lần sau gặp Tạ Thừa Sương, ngoài một túi bạc, hắn còn đưa ta một viên tinh thể nhỏ, xù xì thô mộc.

"Nhặt được khi hành quân."

Hắn nói:

"Không đáng giá, chỉ là… nó sinh ra từ biên ải. Nàng chạm tay vào, cũng xem như chạm được đất trời phương Bắc."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Làn da hắn rám nắng, thô ráp, một con mắt phủ sắc trắng xanh không bình thường, mắt còn lại ánh lên nét sắc bén.

Nhưng từ đường nét gương mặt, vẫn có thể thấy được đôi phần giống Tạ Tân Di.

Chỉ là, chẳng còn mang vẻ Ngọc Diện Bồ Tát năm xưa.

Đa tạ.

Ta nói, giọng hơi nghẹn, nhưng vẫn cố mỉm cười.

Tạ Thừa Sương khẽ sờ mũi, cười nói:

"Nàng cười, trông cũng hơi giống tỷ tỷ ta."

Ta hơi hoảng, nhưng trong lòng lại thấp thoáng niềm vui khó gọi tên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!