Chương 3: (Vô Đề)

Nàng muốn múa trên đài ấy, mong có thể khiến Hoàng thượng ngoảnh lại nhìn.

A Tuyết tỉ mỉ thoa son điểm phấn, đầu ngón tay còn nhuộm nước hoa tiên, trước khi đi còn siết c.h.ặ. t t.a. y ta.

"Đợi muội quay lại đón tỷ."

Ta còn chưa kịp đáp lời, nàng đã nhẹ nhàng xoay người, nhanh chóng rời đi.

Trong lúc nàng chuẩn bị, nữ nhân điên lạ thay lại rất yên tĩnh. Ta vẫn như thường lệ đút nàng ăn, lau mặt cho nàng.

Nàng hỏi:

"Con bé ấy là để đi cầu thánh sủng, ngươi thật sự không ghen tị sao?"

Ta giúp nàng buông tay áo xuống, thản nhiên đáp:

"Mỗi người một chí hướng."

Nữ nhân điên khẽ bật cười, giọng khàn khàn:

"Loại tiện nhân như ả, bản cung đã gặp qua không ít."

Ta sững người: Ngươi nói gì?

Nàng bật cười, tiếng cười khàn khàn, nặng nề:

"Bản cung muốn nâng đỡ ai, không muốn nâng đỡ ai, lại đến lượt một tiện nhân can dự sao?"

Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác bất an:

"Nhưng ngươi vẫn dạy nàng múa cơ mà."

Nàng cất tiếng cười vang dội:

"Phải đấy! Vũ khúc đó chính là thứ mà Hoàng đế chán ghét nhất! Khi ấy hắn hèn mọn biết bao, chỉ vì mong bản cung vui lòng mà tự mình biên vũ, cầu bản cung gả cho hắn! Hừ, màu lam ngọc ư—chẳng phải hắn thích, là bản cung thích!"

Lưng ta lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt đẫm, tim như nghẹn lại:

"Ngươi như vậy sẽ hại c.h.ế. t A Tuyết đấy!"

Ta quay đầu bỏ chạy, nhưng phía sau vang lên giọng nói như ma mị của nữ nhân điên:

Không kịp nữa đâu.

Không, vẫn còn kịp.

Ta vội chạy ra cửa, nhưng bị thị vệ chặn lại.

"Đỗ cô cô, đừng đi nữa. Chỗ đó… nhìn không nổi đâu."

Môi ta run lên: Là… là A Tuyết sao?

Hắn nhìn ta, ánh mắt mang theo đôi phần thương hại:

"Hôm nay vốn dĩ bệ hạ đã không vui."

Ta lau lệ nơi khóe mắt, nghẹn giọng:

"Phạt bao nhiêu trượng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!