Chương 21: (Vô Đề)

Ta chậm rãi nói:

"Thần thiếp chỉ nghĩ, nếu có thể hiểu được ngài nghĩ gì… thì thật quá đáng sợ."

"Ngài ti tiện, phản bội thê thất, trị quốc vô năng."

"Việc duy nhất ngài có thể làm cho mọi người —— là c.h.ế. t sớm một chút."

Ta nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.

"Vậy nên, xin bệ hạ… c.h.ế. t sớm một chút nhé, có được không?"

"Nếu không thì… Đức phi sẽ phải tự mình ra tay đấy."

Ta khe khẽ thở dài:

"Cũng may, thần thiếp xưa nay vốn hay giúp người."

Không biết đã qua bao lâu.

Ta rời khỏi điện, ngoài sân cung nhân đang náo nhiệt trồng lại những cây tân di.

Ta lặng lẽ đứng nhìn một hồi lâu.

Kinh thành bao năm qua không còn cây tân di.

Rõ ràng đó là loài hoa đẹp đến thế.

Tân di vừa nở đã tàn, trăng soi nhàn nhạt trên cành đỗ quyên.

Không biết khi nào, ta mới có thể gặp lại nàng.

Phiên ngoại:

Lúc biết tin A tỷ qua đời, kỳ lạ thay, đầu óc ta lại bình tĩnh đến lạ thường.

Sớm muộn cũng sẽ có ngày ấy thôi.

Nếu không nhờ A Ninh, thật ra tỷ ấy đã c.h.ế. t từ lâu rồi.

Mọi người đều nói tỷ ấy độc ác, nhưng trong ký ức của ta, tỷ ấy luôn mang theo nụ cười, ôm ta vào lòng, âu yếm đút cho ta ăn kẹo quế hoa.

Ta từng vào cung thăm tỷ ấy, bắt gặp một đám thái giám đang lôi mấy cung nhân phạm lỗi đi qua.

Tạm tha đi.

Tỷ ấy phất tay áo,

"Chút chuyện nhỏ mà cũng đánh đập, Hoàng thượng nào có để tâm trong đĩa trái cây có mấy quả kim quất chứ."

"Đệ đệ ta hôm nay vào cung, đừng để bản cung mất hứng."

Cảm giác rơi từ nơi cao xuống cũng giống như khi mất đi con mắt bên phải vậy.

Không còn thấy rõ đường phía trước, chỉ còn sự choáng váng và cơn đau như xé ruột xé gan.

Nhưng chỉ cần còn sống, thì làm nô tài cũng là một kiểu hạnh phúc.

Ta đã dần quen với việc khom lưng cúi đầu, quên hết niềm kiêu hãnh thuở ban đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!