Ánh mắt nàng sáng lên, trừng trừng nhìn ta:
"Ngươi có biết không? Tạ Tân Di cũng chẳng phải người gì tốt đẹp."
"Chính nàng ta hại c.h.ế. t đứa con ta chưa kịp chào đời, khiến ta cả đời không thể hoài thai."
Nàng đã chẳng còn nước mắt để rơi, chỉ còn tiếng gào khản đặc:
"Từ sau khi mất đi đứa bé ấy, ta chưa từng mang thai lại lần nào!"
Ta nhìn nàng, giọng bình thản:
Ta biết.
Ngày ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên, chính nàng đã nói cho ta biết điều ấy.
Nàng mắng người không chút nể nang, ngang ngược kiêu ngạo, độc miệng tàn nhẫn.
"Ta sống một kiếp hồ đồ, đến cuối cùng lại gặp được ngươi."
—Đó là lời Tạ Tân Di từng nói với ta.
Còn ta, cả đời này, bắt đầu từ ngày gặp nàng.
Người đời có thể mắng nàng, nhưng ta thì không thể.
Nàng có lỗi với bao nhiêu người, nhưng duy chỉ không phụ ta.
Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt đầy mỉa mai:
"Ngươi tưởng bây giờ được sủng ái, nhưng có từng nghĩ đến—ngươi mãi mãi chỉ là kẻ thay thế của nàng ta. Sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ chán ngươi thôi."
Ta bình thản đáp:
"Thì sao? Ta đã từng đứng ở nơi cao nhất, từng làm Quý phi. Cuộc đời này, không thể chỉ có khổ đau, cũng không thể mãi là vui sướng."
Hoàng hậu cười lạnh thành tiếng:
"Một con ch. ó do Tạ Tân Di nuôi dạy, quả nhiên trung thành!"
Ta lặng lẽ chấp nhận.
Ngươi có nói ta là thế thân của nàng, là tay chân của nàng, là quân cờ trong tay nàng — cũng không sao cả.
Ta, Đỗ Ninh, là bằng hữu của nàng.
Là sự ngang ngược kiêu ngạo của nàng đã che chở cho ta.
Hoàng hậu dời ánh mắt đi, lẩm bẩm:
"Tạ Tân Di ấy, dựa vào đâu mà mạng nàng ấy lại tốt hơn ta?"
"Đến cuối cùng, nàng ta đã thua… mà ta, cũng chẳng phải người chiến thắng."
Nàng bật cười tự giễu:
"Ta tưởng xuất thân của mình đã là thấp hèn, nào ngờ một cung nữ còn thấp kém gấp vạn lần như ngươi, lại có thể cười đến sau cùng."
Thời gian quá dài, đã gặm nhấm cả lòng thù hận của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!