Nàng vốn ít lời, lúc này mặt tái xanh, giọng nói dồn dập:
"Nương nương! Cung điện… cháy rồi!"
Cái gì?
Ta cố chịu cơn đau dưới bụng, hỏi dồn:
Cháy ở đâu?
Lúc này nàng mới nhìn thấy nước dưới chân ta, sững sờ kêu lên:
"Nương nương! Người sắp sinh rồi!"
Ta nắm chặt cổ tay nàng:
Ta hỏi cháy ở đâu?
Nàng gần như bật khóc:
"Là điện bên phía Tạ nương nương! Bị cháy rồi!"
Trước mắt ta tối sầm, trời đất như đảo lộn.
"Thế còn Tạ Tân Di thì sao?!"
Hạnh Nhân không trả lời, chỉ lắc đầu không ngừng.
"Đi cứu người! Mau đi!"
Ta đẩy nàng ra,
"Bảo với họ, nơi đó cháy thì cả hoàng cung cũng nguy, nhất định phải cứu người bên trong ra!"
Hạnh Nhân chạy vội đi.
Ta cố gắng đứng vững, nhưng cơn đau ngày càng dữ dội, ta dần ngã xuống, dựa người vào tường, trượt dần xuống đất.
Đứa bé trong bụng đã đến lúc chào đời, đang không chờ nổi nữa.
"Chờ một chút… nàng ấy đang gặp nguy hiểm."
Ta khẽ vuốt bụng, thì thầm an ủi:
"Cố gắng một chút nữa."
Chẳng bao lâu sau, Hạnh Nhân quay lại, theo sau là Thái y và bà đỡ.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta chợt thấy giận.
Tại sao không đến cứu nàng?
Tại sao không ở bên cạnh nàng?
Chỉ đến khi ta được đưa vào phòng sinh, ta mới ý thức được—thật ra đã trôi qua rất lâu.
"Xin nương nương cố lên!"
Ta nhắm chặt mắt, mồ hôi chảy dài từ trán xuống má.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!