Chương 11: (Vô Đề)

Hoàng đế đột nhiên quát lớn, giọng như sấm rền vang.

"Dù bị phế truất, các nàng vẫn là phi tần của trẫm! Người đâu! Gọi hết thị vệ lãnh cung tới đây! Ai hạ chỉ, lập tức chỉ ra!"

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch.

"Bệ hạ, lời của Thuận Tần… rõ ràng là bịa đặt lừa gạt—"

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng cất lời, ngắt ngang nàng:

"Thần thiếp không dám nói dối."

"Thần thiếp từng hầu hạ qua chín vị nương nương. Chu Dung, Hà Vi, Bạch Quyên Nhi—"

Giọng ta tuy mềm, nhưng kiên định, không chút ngập ngừng giữa tiếng quát của Hoàng hậu.

"—Ai ai vào đó cũng thân thể đầy vết thương. Có người còn chưa kịp vào đã… đã ngừng thở…"

Ta không nói nữa.

Chỉ ôm mặt, khóc nức nở.

Ta từng nhận tổng cộng hai mươi bảy lượng bạc.

Ta nhớ rất rõ.

Ta đã từng nói—ta không thấy hổ thẹn khi cầm lấy số bạc đó.

Trên mặt Đức phi và Khánh phi đã hiện rõ vẻ thương xót.

Đức phi chua xót nói:

"Hoàng thượng, dù các vị phi tần ấy từng phạm sai, mới bị phạt vào lãnh cung. Nhưng bệ hạ chưa từng ban tội chết, đó là lòng nhân hậu của bệ hạ."

"Thế mà lại có người mượn danh thiên uy, tự tiện sát phạt, giấu giếm lừa gạt, khiến bệ hạ mang tiếng lãnh tâm vô tình."

"Thần thiếp cầu xin bệ hạ, hãy cho những vị tỷ muội ấy một lời công đạo."

Hoàng hậu chói tai gắt lên:

"Hoàng thượng! Lúc này điều quan trọng là Thuận Tần thông đồng với Tạ Thứ nhân giả điên giả dại—"

Hoàng hậu.

Hoàng đế nhàn nhạt ngắt lời.

"Nàng nói… quá nhiều rồi."

Hoàng hậu giật nảy mình, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

Môi nàng run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không dám thốt ra nửa câu.

Ánh mắt Hoàng đế chuyển sang nhìn Tạ Tân Di.

Nàng vẫn đang xoay vòng trong tiếng hát khẽ, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Tạ Thừa Sương—trong cơn xô đẩy của cấm vệ—mất đi miếng che mắt.

Một con mắt trắng đục lộ ra, quần áo xộc xệch, vừa dữ tợn vừa tội nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!