Nhìn thấy lòng tốt của Lâm Uyên bị Kiều Niệm cự tuyệt thẳng thừng, Lâm Diệp lập tức thu hồi cảm giác áy náy trong lòng, lạnh lùng nói:
"Muội không cần phải nói năng mỉa mai như vậy. Trên người bị thương, sao không nói sớm? Chẳng lẽ không biết mở miệng à?"
Nếu nàng sớm nói ra, hắn nhất định sẽ đến Ngự y viện xin thuốc mang về cho nàng!
Kiều Niệm giọng điệu thản nhiên, rút tay mình khỏi tay Lâm phu nhân, đáp:
"Lúc nãy vốn muốn nói, nhưng tiểu hầu gia đâu có cho ta cơ hội."
Ánh mắt Lâm Diệp tối lại. Nàng đã trở về phủ, vậy mà vẫn không chịu gọi hắn một tiếng "ca ca"?
Cơn giận trong lòng càng bùng lên, hắn trầm giọng nói:
"Ta muốn hỏi, dù sao muội cũng là thiên kim tiểu thư của phủ hầu gia, từ nhỏ đã học võ cùng các sư phụ trong phủ. Vậy trong Tẩy Y Cục rốt cuộc có cao thủ nào khiến muội bị thương đến mức này?"
Một câu nói khiến tim Kiều Niệm thắt lại.
Nàng cúi đầu kéo tay áo xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến rợn người:
"Ban đầu ta cũng từng phản kháng, như tiểu hầu gia đã nói, đám cung nữ kia quả thực không phải đối thủ của ta. Nhưng nếu đánh không lại, họ sẽ dùng mưu hèn kế bẩn".
"Ví dụ như, nhân lúc ta đang ngủ, họ đổ từng chậu nước lạnh lên giường ta. Lúc ăn cơm, người khác múc canh, còn ta nhận được nước cặn. Quần áo ta vất vả giặt sạch bị ném xuống nhà xí, hoặc phần công việc đáng lẽ là của họ thì tất cả đổ dồn lên người ta."
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Diệp, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào nhưng lại khiến tay hắn run rẩy.
"Ta cũng từng cầu cứu với ma ma quản sự, nhưng thứ nhận được chỉ là trận đòn roi. Về sau, ta không phản kháng nữa. Giường ướt thì ta ngủ dưới đất, cơm có nước bẩn thì ta vẫn ăn được. Có lần ma ma đánh quá tay, suýt nữa g.i.ế. c c.h.ế. t ta. Có lẽ vì nể mặt phủ hầu gia nên sau đó bà ta nhẹ tay hơn trước."
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Diệp, khóe miệng Kiều Niệm khẽ nhếch, mang theo nụ cười chế giễu:
"Vậy nên, tiểu hầu gia nghĩ rằng ta cố tình chịu đựng những thứ đó để đổi lấy sự áy náy và hối hận của các người sao?"
"Đừng ngốc nghếch như vậy. Ta làm sao không nhận rõ thân phận của mình? Các người có thể áy náy, nhưng sẽ không bao giờ hối hận. Nghe đến đây, chắc hẳn trong lòng các người còn đang thầm cảm thấy may mắn vì năm đó người bị đày đến Tẩy Y Cục là ta, chứ không phải Lâm Uyên, đúng không?"
Nhìn ánh mắt đầy chất vấn của Kiều Niệm, Lâm Diệp cảm giác như có một bàn tay vô hình đang xé toạc trái tim mình.
Nhưng, hắn lại không thể thốt ra được bất kỳ lời phản bác nào.
"Niệm nhi, đừng nói nữa!" Lâm phu nhân ôm ngực, nước mắt tuôn rơi, thở cũng trở nên khó khăn:
"Đều là lỗi của mẹ, mẹ đã có lỗi với con!"
"Phu nhân không có lỗi với ta." Kiều Niệm vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nghe qua rất dịu dàng.
Nhưng sự dịu dàng này lại hoàn toàn khác với Lâm Uyên.
Sự dịu dàng của Lâm Uyên khiến người ta cảm thấy ấm áp, dễ chịu.
Còn sự dịu dàng của Kiều Niệm giống như một thanh kiếm mềm mại, từng chữ từng lời đều cứa sâu, khiến người ta đau đến chảy máu.
"Phu nhân đã nuôi ta mười lăm năm, có ân dưỡng dục, làm gì cũng là đúng."
"Nhưng trong lòng muội có oán hận!" Lâm Diệp lần nữa lên tiếng, cảm giác đau đớn bị xé nát trong tim khiến hắn thêm bực bội.
Hắn như nhìn thấu được Kiều Niệm, cười lạnh nói:
"Những gì muội làm bây giờ đều là cố ý cả, cố ý lạnh nhạt với chúng ta, cố ý ngã trước mặt mẹ. Có phải muội cũng dùng chiêu trò này với Tiêu Tướng quân để được hắn thương hại mà cho ngồi xe ngựa về phủ? Kiều Niệm, Muội nhớ rõ một điều
- Tiêu Tướng quân đã không còn là vị hôn phu của muội. Hiện tại, hắn là vị hôn phu của Lâm Uyên, bọn họ sắp thành thân rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!