Chương 16: Nhà họ Lâm không nợ muội.

Kiều Niệm không ngờ lão phu nhân lại bất ngờ hỏi như vậy. Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của bà, nàng chợt hiểu ra rằng lão phu nhân đang muốn tác hợp nàng với Tiêu Hành.

Dù rằng ngày hôm qua nàng đã nói rõ ràng rằng mình không có ý gì với Tiêu Hành, nhưng trong mắt lão phu nhân, họ là thanh mai trúc mã, mà Tiêu Hành lại được Thánh thượng sủng ái, chính là người thích hợp nhất để Kiều Niệm nương tựa.

Thế nhưng, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Hành vốn dĩ đã là "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình." Đến hiện tại, Tiêu Hành và Lâm Uyên đã tình sâu ý đậm, nàng không có tư cách cũng không có ý định xen vào giữa hai người.

Kiều Niệm khẽ lắc đầu:

"Tổ mẫu, hôm nay Tiêu tướng quân còn nhờ con mang điểm tâm cho Lâm Uyên. Họ mới là một đôi. Sau này người đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

Lão phu nhân không phải người cố chấp, nghe vậy cũng chỉ thở dài một tiếng:

"Ài! Tổ mẫu chỉ cảm thấy trước đây con và thằng bé nhà họ Tiêu thân thiết như vậy, giờ lại đoạn tuyệt thế này, thật là đáng tiếc."

Kiều Niệm mỉm cười, tựa đầu lên vai lão phu nhân:

"Con bây giờ chỉ muốn ở bên tổ mẫu thôi, thật mà."

Nàng biết mối quan hệ giữa mình và Tiêu Hành, từ thanh mai trúc mã đến xa cách như hiện tại, trong mắt người lớn thật sự rất đáng tiếc. Nhưng chuyện đã qua thì hãy để nó qua, nàng không muốn vì một người như Tiêu Hành mà làm khổ chính mình.

Nàng chỉ muốn ở bên tổ mẫu, sống tốt cuộc đời của mình.

Chiều tối, Kiều Niệm cùng lão phu nhân đến tiền sảnh.

Người hầu đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc rất thịnh soạn. Lâm Hầu gia, Lâm phu nhân và những người khác cũng đã đến từ sớm. Nhìn thấy lão phu nhân, cả hai vội vàng bước lên đón, dìu bà ngồi vào vị trí chủ tọa của bàn tròn. Lâm Hầu gia và Lâm phu nhân lần lượt ngồi ở hai bên.

"Các con cũng ngồi đi." Lão phu nhân trông rất vui vẻ. Những năm trước, bữa cơm đoàn viên vì thiếu Kiều Niệm mà bà luôn cảm thấy không hài lòng.

Nhưng năm nay, ai cũng nhìn ra được rằng lão phu nhân rất mãn nguyện.

Lâm Hầu gia và Lâm phu nhân thấy lão phu nhân như vậy cũng vui lây, liền quay sang Kiều Niệm:

"Niệm Niệm, mau ngồi đi."

Kiều Niệm khẽ gật đầu, nhưng lại có chút không thoải mái.

Ngày trước, chỗ ngồi của nàng luôn ở bên cạnh Lâm phu nhân. Nhưng giờ đây, vị trí đó đã thuộc về Lâm Uyên.

Lâm Diệp, trên trán vẫn còn quấn băng vì chuyện ngày hôm qua, không hề chào hỏi Kiều Niệm mà chỉ tự mình ngồi xuống cạnh Lâm Hầu gia.

Cả bàn tiệc lớn chỉ còn lại một chỗ trống dành cho Kiều Niệm.

Bên trái là Lâm Diệp, bên phải là Lâm Uyên.

Nếu có thể, Kiều Niệm thật sự muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.

Nhưng nàng không muốn làm lão phu nhân mất hứng, nên đành cắn răng ngồi xuống.

Trong bữa tiệc, Lâm Hầu gia và lão phu nhân trò chuyện về những chuyện thú vị gần đây, Lâm Uyên thỉnh thoảng lại ho nhẹ vài tiếng, khiến mọi người liên tục quan tâm.

Chỉ có Lâm Diệp là im lặng suốt bữa tiệc, giống hệt Kiều Niệm.

Như nhận ra bầu không khí bất thường giữa hai người, Lâm Hầu gia khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng thúc vào Lâm Diệp một cái:

"Gắp đồ ăn cho muội muội con đi."

Rõ ràng đây là cách để Lâm Diệp xuống nước, và hắn hiểu. Dù sao chuyện ngày hôm qua cũng là lỗi của mình.

Lâm Diệp cầm đũa, gắp một ít thịt cá đặt vào bát Kiều Niệm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!