Chương 73: Có tôi muốn cậu

Lê Lạc bị câu nói này của hắn làm mê mẩn đến mức chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa, cũng bất chấp là hai người còn đang ở trên xe, xung quanh còn có bao nhiêu người đang ngồi cạnh, anh liền lập tức nghiêng qua tìm kiếm bờ môi của Đoạn Minh Dương, thì thầm nói: Được chứ, tôi——

"Đến đồn cảnh sát rồi."

Kim Nhân đột nhiên nói.

...

Lúc Lê Lạc bị cậu phun nước ớt cay vào người cũng chưa muốn trừ lương cậu như lúc này.

Đoạn Minh Dương nghe thấy câu này thì liền buông anh ra, ngồi ngay ngắn lại: Đứng dậy thôi.

Lê Lạc hết cách, chỉ đành ngồi dậy theo, lúc đứng dậy vô tình liếc qua bên ngoài cửa sổ, nhất thời liền cứng người lại.

Bên ngoài đồn cảnh sát toàn là phóng viên, ai nấy cũng đều cầm máy quay và mic, không biết là ai gọi đến, nhưng lúc này nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế trước trên xe là Kim Nhân và Giang Lưu Thâm, đều đồng loạt đều tựa như những kẻ săn mồi ngửi thấy được mùi của thú săn mà nhanh chóng vây lại, bao vây lấy xe của họ đến mức cả một giọt nước cũng không lọt, chỉ mỗi cánh cửa sổ phía bên này của Lê Lạc thôi thì đã có bảy, tám người bao quanh, rướn cổ lên nhìn ngó vào bên trong xe, muốn nhìn cho rõ mọi thứ.

Lê Lạc thấy vậy, cần cổ cứng ngắc mà dần dần quay đầu qua, nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình.

Anh đang ngồi trên đùi ông chủ của mình, ôm lấy cổ hắn, rõ ràng là đang cố ý quyến rũ ông chủ lớn của chính mình mà.

Tuy rằng những điều trên đều là sự thật, nhưng nếu như công khai comeout bằng dáng vẻ này... thì có phải là hơi gợi tình rồi không?

Lỡ như mọi người thấy được khung cảnh này, tưởng là anh đơn phương hắn thì làm sao? Lỡ như... hình tượng của anh sau này người vợ yêu kiều của tổng tài bá đạo thì phải làm sao đây?

Cuộc đời oanh liệt này của anh sắp không giữ nổi rồi...

"Bọn họ không nhìn thấy bên trong." Đoạn Minh Dương kịp thời ngăn chặn những lo âu đang dần quá đà trong suy nghĩ của anh,

"Đợi một lát, cục cảnh sát sẽ cho người ra mở đường."

Sau khi nghe hắn nói vậy, Lê Lạc lại nhìn kĩ ra bên ngoài một cái, lúc này anh mới phát hiện ánh mắt của phóng viên quả thực là không nhìn trúng mặt anh, chỉ là ráng nhìn vào bên trong mà thôi.

Cửa kính xe chắc là loại kính chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài chứ bên ngoài không thể nhìn vào trong được.

Lê Lạc vuốt vuốt ngực, cuối cùng cũng coi như là thở hắt ra một hơi: Dọa tôi hết hồn.

"Đó, nhìn lại lá gan chút xíu của cậu đi." Giang Lưu Thâm cười cợt,

"Đừng lo, đều là người anh đây gọi tới, làm cho lớn chuyện chút. Có anh đây, cậu không cần phải lộ mặt, ngoan ngoãn mà ngồi yên trong xe đi."

Lê Lạc lập tức không vui:

"Tôi đã tham gia cả quá trình rồi, cậu lại không cho tôi tham gia vào đoạn kết?"

Giang Lưu Thâm: "Chuyện này quá phức tạp, nếu như bây giờ cậu tham gia vào, thì khó tránh khỏi việc bị thẩm vấn, quá trình quay phim cũng sẽ bị lỡ dở.

Huống hồ gì bọn tôi giải quyết vụ án của Tô Chỉ trước, chuyện đó vốn dĩ cũng không liên quan gì đến cậu, đợi vụ án giao dịch thể xác này kết án rồi, thì bọn tôi lại xử lý vụ án của ba cậu, đến lúc đó chắc bộ phim điện ảnh của cậu cũng quay gần xong rồi, đảm bảo sẽ cho cậu tham gia vào đoạn kết.

"Lê Lạc suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý, bèn miễn cưỡng đồng ý:"Được rồi, vậy thì hai người cẩn thận, tôi ngồi trong xe đợi mọi người quay lại.

"Giang Lưu Thâm cười cười:"Yên tâm, trên đời này không có chuyện gì mà anh đây không giải quyết được cả."

Lúc này, người của cục cảnh sát đã đuổi hết những phóng viên đang bao vây quanh xe đi gần hết rồi, giãn ra thành một con đường dẫn thẳng đến cửa cục.

Giang Lưu Thâm mở cửa xe ra bước xuống đầu tiên, lập tức thu hút hết sự chú ý của tất cả giới truyền thông lên người mình.

Lê Lạc ngồi trong xe nhìn hắn chiếm hết sự chú ý, chào hỏi với các phóng viên của các báo như là đang bước trên thảm đỏ vậy, không thể không kính phục mà thốt lên một câu:

"Tên họ Giang đó lúc nào cũng tràn đầy kinh nghiệm như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!