Vừa sáng ra, Đặng Lương liền ngân nga bài hát vui vẻ mà chạy vào khu biệt thự, đi dọc theo con đường đá nhỏ vòng quanh bồn cây, vừa hít thở bầu không khí tươi mới, vừa nhớ lại cảnh tượng song ca bài tình ca với nữ thần tối qua, trong lòng sung sướng đến mức cười ngốc nghếch vài tiếng.
Đến trước tòa nhà riêng biệt quen thuộc, cậu vẫn nhìn xem có paparazzi nào khả nghi ở xung quanh theo thói quen, tuy là an ninh của tiểu khu cao cấp này khá là tốt, nhưng mà cũng phải đề phòng lỡ như.
Sau khi xác nhận không có gì đáng nghi, cậu nhấc tay lên ấn chuông cửa. Dù biết rõ là hiệu quả cách âm của cánh cửa rất tốt, người bên trong chưa chắc có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng mà cậu vẫn nhịn không được sự vui sướng mà hét lên ở bên ngoài:
"Anh Lạc! Ra mở cửa đi! Em mang đồ ăn ngon cho anh này!"
Đợi năm phút sau vẫn không có ai trả lời, cậu lại ấn chuông cửa lần nữa, tiếp tục đợi bên ngoài thêm ba bốn phút nữa, cửa lớn mới có tiếng động lách cách vang lên.
"Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, cậu về đi."
"Vậy em đặt đồ xong thì——"
Đặng Lương đột nhiên cảm thấy giọng nói này có vẻ hơi khàn quá mức, nên nhìn chằm chằm người trước mặt, cậu liền bị dọa cho đến mức trái tim xém chút là bay ra khỏi lồ ng ngực, vội vàng lách từ khe cửa vào trong phòng.
"Anh Lạc, anh sao vậy?? Sao mắt lại sưng thế này?? Sắc mặt cũng tệ quá, quầng thâm này thâm đ ến mức——"
Đột nhiên, cậu giống như là nhìn thấy cảnh tượng gì vô cùng đáng sợ, đầu ngón tay chỉ vào Lê Lạc khẽ run lên, đến cả lời nói cũng không còn nhanh nhẹn nữa:
"Anh, anh Lạc... Tóc của anh... Sao anh lại cắt tóc rồi??!!"
Giây tiếp theo, Đặng Lương liền nhảy ra một suy đoán đáng sợ:
"Có phải là anh... chơi thuốc rồi... cho nên mới không cho em vào, còn tiều tụy như vậy nữa... hành vi cũng không bình thường..."
Cậu càng nói lại càng khẳng định chuyện chính là như thế, không nhịn được mà cảm thấy bi thương, tiếng khóc như xé gan xé ruột vang lên:
"Anh Lạc ơi!!! Em biết ngay là với tính cách này của anh, sớm muộn gì anh cũng phạm tội mà! Anh đừng có nghĩ là chơi thuốc rất ngầu chứ! Anh hãy nghĩ đến fan của anh nếu như biết được thì sẽ đau lòng đến mức nào đi!!! Trợ lý nhỏ của anh sau này biết đi theo ai đây!!!"
Lê Lạc bịt tai lại:
"Con mẹ nó cậu mà còn làu bàu nữa là tôi chém cậu ngay, chém thành tám khúc đó."
Đặng Lương lập tức im lặng, trong lòng thầm than thuốc quả thực là thứ có thể khiến cho cảm xúc của con người nóng nảy hơn.
"Chơi thuốc cái gì mà chơi, chỉ là ngủ không ngon thôi, tóc là của tôi, tôi muốn cắt thì cắt, có vấn đề gì không?"
Đầu Đặng Lương lắc như trống bỏi, nhìn chằm chằm anh.
Một đêm không gặp, Lê Lạc tựa như là biến thành một người hoàn toàn khác, mái tóc dài mềm mại ngoan ngoãn của đêm qua chớp mắt liền thay đổi thành lởm chởm, bị cắt rối tung lên, tỉa tót cũng rất là lạ lẫm và bực dọc, có mấy sợi đến cả độ dài cũng không đồng đều, ngắn nhất thì tới khoảng vành tai, dài nhất thì xõa ra bên cần cổ, tuy là tổng thể nhìn vào vẫn là tóc dài như cũ, nhưng nếu so với bản gốc, quả thực là ngắn hơn rất nhiều.
Lê Lạc xưa nay vẫn luôn thương yêu mái tóc dài này, không bao giờ nhuộm tóc, thợ tạo kiểu cắt ngắn một mm thôi cũng muốn nổi giận, lần này lại tự mình cắt lung tung cả lên, nếu nói là không xảy ra chuyện gì thì có ma mới tin.
Nhưng nếu như không phải chơi thuốc, Lê Lạc cũng không chủ động nhắc đến, vậy thì Đặng Lương cũng không dám nhiều chuyện mà nghiên cứu nguyên nhân bên trong. Dù gì với tính cách của chủ nhân nhà cậu, cậu rõ hơn ai hết, anh đâu phải là người mà một trợ lý nhỏ bé như cậu có thể chịu được chứ?
Không muốn sống nữa hay sao?
"Mang cái gì đến ăn vậy?" Lê Lạc thấy cái túi cậu xách trên tay nên hỏi.
Đặng Lương xách túi lên:
"Bánh Mousse. Lưu Vũ Yên nói lần trước anh muốn ăn, nhưng không làm cho anh nên hôm qua cố ý làm, cuối cùng anh vừa tới phòng kara thì về trước, cô ấy còn chưa kịp lấy ra nữa, nên bảo em mang về cho anh, nói là muốn cảm ơn sự chăm sóc của anh lúc còn trong đoàn làm phim."
"Cô ấy cũng khá là có lòng."
Lê Lạc nhận lấy cái túi, lê dép lê đi đến nhà ăn, mở cái hộp ra, nhăn mày lại, Sao không có muỗng?
"Anh tưởng là đồ bán trong tiệm có tặng kèm muỗng hả? Người ta làm cho anh là tốt lắm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!