Chương 37: Tôi Nhất Thời Nổi Hứng

Là ai đây?

Trong đầu Lê Lạc thực ra đã nhảy ra tên một người ngay rồi.

Không thể nào...! Ghen mà ghen đến mức này? Vậy có khác gì với những cặp đôi trong thời kì mặn nồng đâu chứ?

Nhưng mà hai người họ rõ ràng không phải là một cặp đôi mà...

Xe đã lái đến bên ngoài hội trường, đang xếp hàng đợi để chạy vào khu vực thảm đỏ, tiếng huyên náo của fan ở phía xa, khiến cho đầu óc vốn đã loạn như cào cào của Lê Lạc lại càng thêm rối ren, anh không nghĩ ra được chút đầu mối nào.

Đúng ngay lúc này, lại có điện thoại gọi đến.

Anh vừa nhìn thấy tên người gọi đến, liền bực bội mà nghe máy:

"Chuyện gì, Giang thiếu gia?"

Giang Lưu Thâm:

"Cậu đi thảm đỏ chưa?"

Chưa, làm gì?

"Tôi có chuyện nên đến trễ, giúp tôi chăm sóc bạn nhỏ nhà tôi."

Lê Lạc cạn lời:

"Đại ca, thảm đỏ có bao nhiêu mét đâu? Thật sự xem bạn nhỏ nhà cậu là"bạn nhỏ

"à? Tự cậu ấy đi được biết chưa?"

Giang Lưu Thâm nói năng hùng hồn:

"Lỡ như mặt đất không bằng phẳng bị vấp thì sao? Lỡ như có fan nào nhiệt tình chạy đến ôm cậu ấy thì làm sao? Lỡ như——"

"Được được được, cậu đừng có mà lỡ như nữa, tôi đi, tôi đi!"

"Tôi đi cái gì? Sao tôi cứ có cảm giác là cậu đang mắng tôi nhỉ?"

Lê Lạc cũng thua:

"Cậu thấy sao thì là vậy đi, không nói nữa, tôi sắp đến hội trường rồi...!Ể?"

Ể cái gì?

"Người phía trước hình như là bạn nhỏ nhà cậu nha." Lê Lạc nhìn xuyên qua khung kính xe, xác nhận là mình không nhìn nhầm,

"Bạn nhỏ hôm nay ăn mặc thật là quý phái thật là xinh đẹp nha, gương mặt nhỏ đó non đến mức...! Chậc chậc, muốn hôn."

Giang Lưu Thâm giận dữ: Cậu dám——

Lê Lạc đã cúp điện thoại rồi, hiếm khi có thể thành công chọc ghẹo Giang Lưu Thâm như thế, anh đắc ý mà huýt sáo, mở cửa bước xuống xe.

Thoáng chốc, hàng trăm ống kính của giới truyền thông đều đồng loạt hướng về anh, ánh đèn nhấp nháy liên tục, khiến cho bầu trời buổi chiều tối sáng rực lên như ban ngày.

Lê Lạc bước lên thảm đỏ trong ánh sáng chói mắt đó, mắt anh lấp lánh nụ cười, phong độ phiên phiên mà vẫy tay chào fan và truyền thông bên ngoài rào chắn, khiến cho bên ngoài vang lên một trận hú hét.

Hôm nay anh không mặc tùy tiện thoải mái như những lần tham gia hoạt động trước, mà chọn một bộ đồ vest kẻ ca rô màu nâu đậm, vải dán sát vào người, vẽ ra bờ vai rộng và vòng eo thon, cổ áo cài một cái gài ngực kim cương giá trị không hề nhỏ, lập tức khiến cho bộ quần áo màu nâu đậm vốn dĩ hơn trầm ổn và có chút đơn điệu bừng sáng lên.

Lại thêm mái tóc dài dùng dây lụa thắt lại thả bên vai, dung hợp hoàn hảo sự trầm ổn của quý tộc xưa và khí chất tiêu sái vào nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!