Chương 141: Đồng nhân 17

Trong căn phòng rộng lớn lúc này mang theo nồng nặc mùi rượu, bình rượu trống rỗng nằm la liệt trên mặt đất, người luôn cao cao tại thượng như một nữ vương liếc nhìn thiên hạ giờ phút này nằm vật vã bên sofa ngủ say, hai tay vẫn còn ôm lấy một bình rượu đỏ còn phân nữa trong lòng, nếu nhìn qua người nào không biết cứ cho là một kẻ nát rượu, đâu ai biết lại là một nữ vương đứng đầu giới hắc đạo

"Lạc Hàn, ngươi tỉnh táo một chút, ngươi nếu luôn như vậy, vậy... tiểu Vũ phải làm sao?" Tịnh Kỳ một tay lắc tỉnh cô một tay giành lấy bình rượu

"Mặc kệ ta, ta không xứng làm mẫu thân của nó, càng không xứng làm... làm... ta... ta..."

"Ta cái gì cũng không biết, có mắt như lại bị mù, có tai như lại không nghe thấy, có tim như lại không cảm nhận được, tất cả của tất cả mọi chuyện có thể trách ai? trách ngươi sao? hay là trách bản thân ta!"

Từ lúc ở biệt thự gần bờ biển đến giờ đã trãi qua ba ngày thời gian, lúc đó cô cho rằng Lạc Vũ đã... nhưng không ngờ người trên giường kia đột nhiên tỉnh lại, hai mắt đỏ ngầu đến khác lạ, trên người hiện đầy gân xanh, giữa lúc cô không biết chuyện gì xảy ra, thì một hàn quan sắc bén vung đến trước mặt cô

Theo bản năng Lạc Hàn nhanh chóng tránh đi, sau khi định thần lại mới phát giác Lạc Vũ tay cầm dao gọt trái cây đang ép gần đến cô

Hai bên tới tới lui lui không phân thắng bại, người thì liên tục tiến lên, người thì liên tục tránh nè, Lạc Vũ ra chiêu nào, lấy mạng chiêu đó, nhiều lần xẹt qua những nơi trí mạng trên người Lạc Hàn, nữ vương thì lại đông trốn tây nấp, nhiều lần đối mặt với sát chiêu của Lạc Vũ chỉ đành lựa chọn chạy trốn, cô không biết tiểu Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô có thể khẳng định, đây không phải là ý định thật sự của nàng.

Lần này cô đặt hết lòng tin vào người đã từng từ bỏ tính mạng vì mình

"Xẹt!" một dao xẹt qua cánh tay trái của Lạc Hàn, máu từ nơi vết thương từ từ rỉ ra, tuy không sâu nhưng cũng đủ để cô mất một lượng máu

[Cám ơn người đã mang con đến thiên đàng

Dù cho phải dùng cả đời để hoàn thành nó

Chỉ cần người muốn, con tuyệt đối sẽ không quên

Điều lãng mạn nhất người có thể nghĩ đến

Là được cùng con từ từ trở nên già nua

Dọc đường đời, góp nhặt từng niềm vui và kỷ niệm

Để cho ngày sau còn có thể từ từ ôn lại...

Con có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất

Chính là cùng người chậm rãi già đi

Mãi đến tận chúng ta già đến chỗ nào cũng không đi được

Người còn vẫn cứ coi con là bảo bối trong lòng bàn tay]

Ngay thời điểm Lạc Vũ tiếp tục vung dao thì chuông điện thoại của Lạc Hàn vang lên, bài nhạc này là bài Lạc Vũ thích nhất, ban đầu nàng muốn điện thoại của mình và của nữ vương đại nhân có cùng tiếng nhạc chuông như bao cặp tình nhân khác, sau nhiều lần đòi hỏi nữ vương đổi nhạc chuông nhưng cô một mực không đồng ý, Lạc Vũ đành dùng hạ sách cuối cùng chính là chôm đi điện thoại của nữ vương, tự mình làm chủ đổi nhạc chuông điện thoại cho cô

Hậu quả là để lại một trận đòn nhớ đời, lúc đó Lạc Hàn phải bỏ lỡ mất một cuộc giao dịch quan trọng, mà kẻ gây họa thì bị cô khẽ tay phạt quỳ cả đêm trong thư phòng. Sáng sớm vừa vào thư phòng liền thấy đồ vật nhỏ quỳ cuộn người trên đất, hai tay cuộn trong lòng, ngủ say ở đó

Càng nhìn càng ngứa mắt, cô liền vươn chân đạp đạp đứa nhỏ, ai biết người kia chỉ ưm một tiếng rồi ngã sang một bên, trên mặt đỏ hồng hồng, lông mày thì nhíu lại, Lạc Hàn vươn tay đặt lên trán, rồi lại liếc nhìn hai bàn tay đã rách da sưng tím còn mang theo bọng nước, Lạc Hàn vội gọi bác sĩ đến giúp đồ vật nhỏ xử lý vết thương, truyền dịch, đến cuối cùng mới biết Lạc Vũ ngốc hề hề lén lút chạy vào phòng tắm xối nước để giảm bớt đau đớn, do thời gian tiếp xúc nước quá lâu bị nhiễm trùng phát sốt

Lạc Hàn nghe xong nộ hỏa bốc lên, rồi lại liếc nhìn hai bàn tay băng như cái bánh bao ôm lấy chăn che lấy cả người, cơ thể trong chăn cũng run run không ngừng, miệng thì luôn nhận sai, nhìn có bao nhiêu tội nghiệp thì có bấy nhiêu tội nghiệp

Lạc Hàn cũng không biết làm sao, chỉ đành tự mình hạ hỏa, từ đó về sau cũng không thấy Lạc Vũ từng chạm qua điện thoại của cô, Lạc Hàn cũng không có ý đổi lại bài nhạc khác, chẳng qua lúc đó vì mất đi một mối làm ăn lớn nên giận qua đầu ra tay quá nặng, liền sau đó cô muốn bù đắp cho đồ vật nhỏ nên mỗi ngày đều tận tay cơm dâng nước rót tới tận miệng Lạc Vũ, ngay cả sinh hoạt như tắm rửa thay đồ... cũng là cô đích thân làm, cho đến khi vết thương liền lại mới thôi

Nhưng mà sai lầm đó chẳng qua là một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cô còn có cơ hội để bù đắp, nhưng bây giờ cả cơ hội bù đắp hình như cũng không còn

Nhìn theo con người đang cầm dao xông đến nhưng khi nghe được tiếng nhạc chuông thì đột nhiên dừng lại, con dao trong tay rơi xuống đất, Lạc Vũ hai tay ôm lấy đầu không ngừng đập mạnh xuống đất, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm gì đó

Lạc Hàn nhân lúc này vội chạy vào phòng tắm mang ra chiếc khăn trói lấy Lạc Vũ đặt lên trên giường, không lâu người trên giường cũng ổn định hơi thở, ngủ đi, lúc này cô mới thay bản thân xử lý vết thương trên cánh tay rồi mới gọi điện lại cho Tịnh Kỳ

Sau khi nhận được điện thoại, cô lập tức đưa Lạc Vũ đến bệnh viện, qua trao đổi với Tịnh Kỳ, Lạc Tuyết, liền cấp tốc đưa Lạc Vũ đi xét nghiệm lần nữa. Thời gian không đến một ngày thì cho ra kết quả mà người nào nhìn vào đều mang theo vẻ không thể tin pha trộn thêm bi thương

Trong báo cáo xét nghiệm tìm thấy trong người Lạc Vũ có thành phần hóa học thường được tìm thấy trong các thi thể của tù binh bị phán tử hình nhưng lại không được xử tử theo pháp luật mà bị âm thầm đưa đến một tổ chức chuyên dùng người làm tiêu bản nhằm phục vụ cho công việc nghiên cứu y học

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!