Chương 140: Đồng nhân 16

Chạy thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt của Lạc Vũ, nhưng bóng dáng người trong phòng đã không thấy, nhìn chiếc giường trắng tinh đang được y tá thu xếp ngay ngắn mà trong lòng cô vấy lên cuồn cuộn sóng lớn. Không phải nói là còn 7 ngày sao? hôm nay chỉ là ngày thứ hai, tại sao người kia lại cứ như vậy mà đi chứ, không một lời từ biệt với cô, cũng không cho cô một cơ hội bù đắp, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế chứ, rõ ràng mọi chuyện trước đó đang tốt lành, chỉ vì hai chữ Lạc gia mà cô đích thân từ từ ép chết người yêu chính mình, đây tất cả đều là lỗi của cô

Là lỗi của cô khi không nhận ra tình cảm của Lạc Vũ dành cho cô cũng như tình cảm cô dành cho Lạc Vũ đã từ từ thay đổi theo hướng khác....

Là lỗi của cô khi quá xem trọng Lạc gia mà quên đi lúc đầu cô vì Lạc Vũ mà có thể bất chấp tất cả, bất chấp tình cha con của cô với lão thái gia Lạc gia để liều mạng sinh ra nàng che chở nàng, thương yêu nàng, hy vọng nàng trở nên lớn mạnh có thể tự chăm sóc cho mình, mà lại không để tâm nàng suy nghĩ thế nào, muốn có được cái gì...

Là lỗi của cô khi cô quá tự tin dẫn đến tự phụ cho rằng suy nghĩ của mình luôn đúng, an bài sắp xếp tất cả bắt buộc mọi người phải nghe theo kể cả Lạc Vũ, tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm trái lại, mà lại không biết một chút gì cuộc sống trong ba năm qua của nàng thế nào, cứ cho rằng cho người ở bên trông coi là có thể không cần lo lắng... không đi quan tâm nàng... không từng đến gặp nàng dù chỉ một lần

Là lỗi của cô quá vô tâm trong bất tri bất giác bị số phận quay đến xoay vòng vòng, để Lạc Vũ phải thay chính mình gánh vác phần đau khổ kia

Lạc Hàn chỉ biết chết lặng đứng tại chỗ nhìn chăm chăm chiếc giường trắng tinh, cả y hộ dọn phòng cũng không dám cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, lén lút lui khỏi phòng

Cho đến khi cái ôm ấm áp bao trùm lấy toàn thân để cơ thể lạnh lẽo từ lâu của cô có lại sự ấm áp mà đối phương mang cho, Lạc Hàn mới chính thức hoàn hồn, kéo Lạc Vũ về trước người, tránh đi vết thương trên vai nàng, Lạc Hàn ôm vòng lấy nàng từ phía sau, để Lạc Vũ trực tiếp dựa vào người mình, cho nàng bờ vai thật to lớn để dựa dẫm, cùng nhau nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hưởng thụ lấy thời khắc khó có được này

"Mẫu thân, tỷ tỷ vừa tỉnh lại, con liền đưa tỷ ấy đi xét nghiệm tổng quát!... con...." Lạc Tuyết một mặt áy náy ấp úng nói, rồi lại nhìn hai mẹ con người ta ôm nhau cứ như cách xa hàng ngàn thế kỷ không được gặp mặt, cô ấy cũng ngậm ngùi nói một nữa liền âm thầm lui khỏi phòng

"Hàn, mặt trời rất đẹp a!" Lạc Vũ dựa vào người Lạc Hàn một hồi lâu mới mở miệng

"Phải"

"Ta muốn ngắm mặt trời lặn, người theo ta đi có được hay không?"

"Nhưng mà..."

"Thật lâu rồi không cùng người ngắm mặt trời lặn, thật rất nhớ a!" Lạc Vũ ngẩng đầu dùng cặp mắt trắng đen ngốc ngốc quen thuộc mang theo mong chờ nhìn Lạc Hàn

Tuy trong lòng cũng lo lắng cho thân thể Lạc Vũ, tuy lòng chua xót đến muốn mạng nhưng cô phải che giấu đi cảm xúc bi thương mỉm cười gật đầu với nàng, cứ xem như đây là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô đi!

"Tịnh Kỳ, thật sự đã hết cách rồi sao?"

"Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức rồi, sau này chỉ có thể dựa vào tạo hóa của Lạc Vũ thôi" Tịnh Kỳ đẩy theo Thẩm Mặc trên xe lăn đến trước cửa phòng rồi lại nhìn thấy hai mẹ con họ quyến luyến không rời xa đối phương cũng đỏ cả hốc mắt nhìn theo

Trước đó rất nhiều lần Tịnh Kỳ nhiều lần ám chỉ cho Lạc Hàn, muốn cô đích thân điều tra chuyện của Lạc Vũ khi còn trong từ, ai biết luôn nghe cô luôn mắng Lạc Vũ ngốc nhưng thực ra đồ vật nhỏ nhà cô bị cô di truyền tính ngốc nghếch này

Khoảng thời gian ở trong tù kia đối với Tịnh Kỳ thật là rất nhàm chán, nhưng đối với Lạc Vũ mà nói là như rơi vào địa ngục, nhiều lần thấy nàng bị hành hạ đến không giống hình người, có lúc bị giày vò đến hôn mê cả nữa tháng, mười đầu ngón tay bị băng gạc quấn đến kín mít, trên người vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều vô số kể, vết thương cũ vừa mới kết vẩy thì lại có vết thương mới, rất nhiều lần cô rất muốn thông báo cho Lạc Hàn biết nhưng ở dưới sự uy hiếp, bán manh của Lạc Vũ không chống đỡ nổi phải giơ cờ trắng đầu hàng

Sau khi ra tù nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi mà Tịnh Kỳ cũng rất khó chịu, một người đã từng ngốc ngốc nghếch nghếch làm chuyện gì hư chuyện đó, từng bị Lạc Hàn coi thường không biết từ khi nào lại thay đổi đến nhiều như vậy. Tuy cô từng hứa với Lạc Vũ sẽ không nói cho Lạc Hàn biết tất cả những chuyện kia, nhưng không có hứa cô sẽ không ám chỉ cho Lạc Hàn biết, nào ngờ, Lạc Hàn lại ngốc y như Lạc Vũ khiến cô tức chết....

Đến khi bị trúng thuốc mê của Lạc Vũ, bị nàng trói ở bên vách núi, tận mắt thấy được những hành động kia của Lạc Vũ thì cô lại trách chính mình im lặng quá lâu, nếu như cô không chịu Lạc Vũ uy hiếp, dụ dỗ, bán manh, làm nũng, trực tiếp nói cho Lạc Hàn biết tất cả mọi chuyện, có lẽ sự việc cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay

Nhưng mà trên đời này lại không có nếu như

Cái giá của sự im lặng quá tàn khóc... cô hối hận, rất hối hận.....!!!

....

"Hàn, nhìn kìa, thật đẹp..." Lạc Hàn chạy xe chở Lạc Vũ đến một bờ biển có hải đăng ngắm mặt trời lặn. Hai người cùng ngồi trên bãi cát nhìn về phương xa, Lạc Vũ cả người đều bị Lạc Hàn quấn chặt như cục bông sợ nàng cảm lạnh, trên đầu còn mang theo tai thỏ giữ ấm mà sinh nhật của trước trước đó cô tặng cho nàng

"Hoàng hôn cho dù đẹp đến mấy cuối cùng cũng biến mất, có cái gì đẹp chứ?" Lạc Hàn ôm lấy đồ vật nhỏ để nàng tựa vào lòng mình, tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng càng thêm chặt, cô sợ một giây sau người trong lòng sẽ như ánh mặt trời kia, biến mất trước mặt cô

"Không đâu, cho dù có biến mất nhưng ít ra nó cũng đã từng lưu lại ấn tượng đẹp cho người xem! chí ít trước khi biến mất nó còn có thể dâng hiến cảnh sắc tuyệt vời của bản thân cho người xem, nhưng ta..."

"Không cho phép nói lời không may mắn!" Lạc Hàn biết rõ lời tiếp theo đồ vật nhỏ muốn nói gì, liền lạnh giọng cắt đứt lời nàng, cũng không biết từ lúc nào cô lại tin những thứ này

"Ngô... từ khi nào người lại tin những thứ này chứ?" Lạc Vũ mang theo ý cười nhìn chăm chăm cô, trên mặt viết rõ hai chữ trêu chọc trên mặt

"Ngươi có ý kiến?" Lạc Hàn cũng phối hợp diễn với nàng, ngón tay cũng không ngừng mân mê vành tai nhỏ của Lạc Vũ, ý vị quá rõ ràng

"Nào dám nào dám! hì hì..." Lạc Vũ ôm lấy hai tai cuộn sâu vào trong ngực cô tránh khỏi móng vuốt của nữ vương

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!