Chương 9: Trị không hết ta chết cùng công chúa 2

Giang Trần cần thời gian, đợi một thời gian, chỉ là một quân vương thế tục, hắn căn bản sẽ không đặt ở trong mắt.

Cho nên, hắn dứt khoát làm chậm. Dù sao chỉ cần có thể. kéo dài Dương thọ cho công chúa, mọi chuyện đều dễ xử lý.

Bởi vậy, hắn chẳng những có thể thẳng được đầy đủ thời gian. Trong lúc vô hình cũng cho mình một vòng bảo hộ vô hình.

Chuyên dụng ngự y xem bệnh cho công chúa điện hạ, ai muốn động đến hẳn đều phải trước nghĩ kĩ. Có chịu đựng được lửa giận ngút trời của quốc quân bệ hạ hay không.

Giang Trần tỏ thái độ, lưỡi rực rỡ hoa sen, đáp ứng ba ngày sau vào cung hội chẩn cho công chúa, cuối cùng đem một nhóm người đuổi đi.

Nhưng Tuyên Bàn tử kia lại vẻ mặt cầu xin gom góp tới:

- Trần ca, ngươi thực tàn nhẫn. Muốn giả chết cũng cho đệ đệ ta một chút ám chỉ a. Bản Nhục Bồ Đoàn) kia của ta là

bản đơn lẻ, cứ như vậy đốt đi. Ngươi nói về sau đêm dài đăng đẵng, phải đánh thế nào a?

- Còn có, một vạn lượng ngân phiếu, đây chính là hàng thật giá thật...

- Mập mạp chết bầm, ngươi dám nói một vạn lượng ngân phiếu kia là thật sao?

Giang Trần giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Bàn tử vô lương này. Bàn tử cười hắc hắc, gãi gãi đầu:

- Ta còn chưa nói xong, đây chính là Cửu Minh đường xuất phẩm hàng thật giá thật, đệ đệ ta bỏ ra năm lượng bạc mới mua được a.

Cửu Minh đường, đó là cửa hiệu lâu đời của vương đô, chuyên môn ấn chế tiền âm phủ.

Thời điểm Bàn tử nói đến năm lượng bạc, trên mặt rất là thịt đau run lên hai cái.

Bàn tử rất keo kiệt, để cho hẳn bỏ tiền, quả thực chính là cắt thịt của hắn.

- Trần ca, sự tình một vạn lượng ngân phiếu ta đừng nói nữa. Ấ Nhục Bồ Đoàn } kia thật là bản đơn lẻ...

- Đừng không nói a! Mập mạp chết bầm ngươi không nói, †a cũng quên a, lần trước ngươi mượn ta một vạn lượng lúc nào mới trả?

Giang Trần cười ha ha nói.

- À? Trần ca ngươi mới vừa nói cái gì? Vừa rồi ngươi giả chết giả quá giống. Hại ta thương tâm quá độ, khóc đến có chút mơ hồ, màng tai khóc liệt rồi, hiện tại lỗ tai không dùng được a. Không nên không nên, ta phải tìm đại phu xem. Trần ca, ngươi hảo hảo dưỡng thân thể a, sau đó ta trở lại thăm ngươi...

Câu nói sau cùng còn chưa dứt, Bàn tử đã nhanh như chớp chảy ra ngoài cửa lớn.

Trước kia đến ba bằng hữu, ngoại trừ Tuyên Bàn tử ra, còn có Hồ Khâu Nhạc cùng Dương Tông, đều là chư hầu đệ tử

cùng Giang Trần nhiều thế hệ giao hảo.

Hồ Khâu Nhạc thấy Tuyên Bàn tử lẻn mất, lập tức an ủi Giang Trần vài câu, cũng cáo từ rời đi.

Dương Tông vốn muốn giải thích chút gì đó, lại bị Giang Trần võ vỗ bả vai, cuối cùng không có nói cái gì, cũng rời đi.

Người đều đi hết, ở đây chỉ còn Giang gia phụ tử.

Giang Phong không nói hai lời, rút ra bội kiếm, tay run lên, chỉ thấy hàn mang lóe lên, mộc quan hóa thành mảnh gỗ vụn.

- Người đâu, quét dọn thoáng một phát, chuyển ra ngoài đốt đi, thật xui xẻo!

Ái tử mất mà được lại, tâm tình của Giang Hãn Hầu không thể tốt hơn a.

Ngược lại là Giang Trần, mỉm cười nhìn lão ba nói:

- Phụ thân, ngươi không muốn hỏi ta một chút sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!