Chương 30: Công chúa chiếu mắng không lầm 2

Bất quá coi như là cô cô, vậy cũng nên mắng:

– Thân là cô cô? Có cô cô đối đãi chất nữ của mình như vậy sao? Ngươi có biết, vừa rồi ngươi làm hết thảy, đều là đẩy nàng tới tử vong hay không. Đừng tưởng rằng ngươi là công chúa, liền có thể não tàn a?

Trong mắt Câu Ngọc công chúa bùng lên sát khí, ngọc thủ kìm lòng không được lại nắm chuôi kiếm.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Giang Trần thản nhiên, đáy lòng của hắn vô tư, lại không sợ ánh mắt sát nhân của Câu Ngọc công chúa.

– Tiểu tử, ta chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi tổng cộng mắng ta năm lần ngu ngốc, một lần nữ nhân điên. Ngươi nhớ kỹ cho ta, nữ nhân đều là rất mang thù.

– Giang Trần đúng không? Tiểu Hầu gia đúng không?

Bỗng nhiên khóe miệng Câu Ngọc lộ ra một tia vui vẻ cổ quái, phảng phất bắt được tay cầm gì của Giang Trần vậy.

Giang Trần nhún nhún vai:

– Ta người này cái gì cũng sợ, lại không sợ bị nữ nhân uy hiếp. Tốt rồi, hiện tại ta muốn hội chẩn cho Chỉ Nhược công chúa, ở đây không chào đón ngươi.

– Không chào đón ta? Dựa vào cái gì?

Câu Ngọc lại càng không vui nói:

Advertisement

– Nơi này là nhà của ta?

– Cái gì? Đây là nói cho ta biết, ngươi còn không có xuất giá sao? Xin nhờ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi a? Ngươi nhìn xem chất nữ của ngươi không sai biệt lắm có thể xuất giá rồi. Ngươi lại không biết xấu hổ nói đây là nhà của ngươi? Có hận gả như vậy sao?

Nếu như không phải cân nhắc đến bệnh tình của Đông Phương Chỉ Nhược, Câu Ngọc tuyệt đối sẽ chặt Giang Trần, sau đó kéo thi thể ra ngoài cho chó ăn.

Bởi vì ánh mắt hung dữ kia của nàng, đầy đủ cho thấy nàng giờ phút này nghĩ gì.

– Được, tiểu tử, chúc mừng ngươi, ngươi thành công được Bổn công chúa nhớ kỹ. Lão nương về đổi quần áo trước. Nếu như ta phát hiện hội chẩn cho Chỉ Nhược là âm mưu, ngươi sẽ chết vô cùng thảm.

Giang Trần khinh thường nói:

– Đi nhanh lên a! Thay quần áo nhớ kéo màn, nếu không sẽ dọa người. Dù không hù ngã người, hù ngã a miêu a cẩu cũng không đúng.

Advertisement

– Được rồi, Giang Trần ca ca, cô cô đã đi rồi! Ngươi cũng đừng lời nói ác độc a! Kỳ thật cô cô là người rất tốt, hai người các ngươi hôm nay nhất định là lầm rồi. Đọc‎ 𝘁r𝑢yện‎ 𝘁ại‎ [‎ 𝑇R𝑢𝙈𝑇R𝐔𝙔𝐸N. 𝑉N‎ ‎ ]

Đông Phương Chỉ Nhược cười nói tự nhiên, lộ ra ngây thơ rực rỡ. Nụ cười này, để cho tâm tình của Giang Trần thoáng tốt hơn rất nhiều, hắn thật sự bị nữ nhân kia làm tức hồ đồ rồi.

Những cử động ngu ngốc kia hắn không so đo, thế nhưng mà hắn chịu không nổi là, nữ nhân này mở miệng là một câu "Dê xồm".

– Không thể tưởng được Giang Trần ta lại bị một nữ nhân ngực to không não mắng, ai!

Ở dưới Đông Phương Chỉ Nhược dẫn đường, Giang Trần đi tới tẩm cung của nàng, tới tới lui lui lượn một vòng.

– Giang Trần ca ca, thế nào, chỗ ta ở cũng không tệ lắm phải không?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

– Miễn cưỡng không có trở ngại, bất quá ngươi ở chỗ này, lại rất không ổn. Từ đại hoàn cảnh, đến chi tiết nhỏ, đều đẩy ngươi tới vực sâu tử vong.

Đông Phương Chỉ Nhược hoa dung thất sắc:

– Giang Trần ca ca, ngươi đừng dọa ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!