Rốt cuộc Giselle Gibson cũng chấp nhận sự thật rằng mình phải gánh chịu nhân quả của thế giới khi làm một linh hồn sai trái bị kéo tới nơi này. Cô không chỉ chịu nguyền rủa ngay từ lúc mới sinh ra mà số phận đã định sẵn cuộc đời này không lúc nào yên ổn. Chỉ mới mấy năm tiến vào thế giới phép thuật thôi mà cô đã bị đày ải sứt mẻ cỡ này, tương lai còn phải chịu đựng những gì nữa.
Cô bỗng hiểu tại sao Sophia Liu lại muốn m.a.n. g t.h.a. i con của kẻ thù, vì bà ta biết rõ đứa trẻ sẽ bị nguyền rủa, sẽ phải sống một cuộc đời đau thương. Nếu không hành hạ được kẻ thù thì hành hạ giọt m.á. u của kẻ thù cũng được. Bà ta đâu có xem đứa trẻ là con mình, hạ sinh nó ở cái xó xỉnh Muggle nào đó rồi quăng nó cù bất cù bơ, chứ đâu thể ban phát yêu thương hay mong nó được nuôi dưỡng bởi những người thân yêu của bà ta.
Có lẽ nếu không c.h.ế. t vì khó sinh Sophia Liu cũng không thèm bồng bế đứa trẻ đó một lần, cứ để nó lớn lên cô độc, hoang mang tiến vào thế giới phép thuật và thù hận cha mẹ mình.
Một sự trả thù tàn độc làm sao.
Nhưng số phận cũng thật trêu ngươi. Chính nhờ giọt m.á. u rơi rớt này mà Morgenstern mới có thể thuận lợi sống lại, nếu Sophia Liu biết được chắc sẽ chẳng bao giờ sử dụng bí thuật để m.a.n. g t.h.a. i cô. Gieo nhân nào gặt quả nấy, nhân quả tuần hoàn là vậy.
Thấy Giselle nằm thẫn thờ trên sofa nhìn trần nhà vô định, bà già trong tranh châm biếm: "Nhiêu đó thôi mà không chịu nổi rồi à? Con gái nhà Liu cái gì cũng tốt, chỉ có tâm lý yếu mềm quá, mẹ mi cũng thế..."
"Bà ấy không phải mẹ cháu!"
"Tùy mi thôi, nhận hay không nhận cũng vậy."
"Tại sao bà lại để Sophia thực hiện cái bí thuật tàn ác đó vậy?"
"Mi không có mắt à? Không nhìn thấy ta chỉ là bức tranh thôi sao? Ta làm sao cản nó được."
"Vậy tại sao bà lại truyền dạy bí thuật đó cho con cháu của bà? Lấy chồng sinh con đẻ cái thuận tự nhiên không được sao? Tại sao phải làm cho cuộc đời người khác bị nguyền rủa thế này?"
Bà già Liu rít một hơi thuốc, cười nhạo sự ngây thơ của cô gái nhỏ. "Phép thuật không phân chia tốt xấu, là con người sử dụng nó vì mục đích thế nào thôi. Mi nghĩ nếu không có bí thuật của ta, Sophia không thể nào sinh ra mi được ư? Sai rồi, con nhỏ đó có thể làm được mọi thứ mà nó muốn. Không bí thuật này cũng bùa phép kia thôi."
Rít t.h.u.ố. c xong lại hớp mấy ngụm trà, gác chân thích ý tiếp tục: "Huyền thuật xưa nay đều là nghịch tự nhiên, không có bí thuật sinh nở của nhà Liu thì cũng có của nhà Lee nhà Wang. Nhờ có nó mà gia tộc Liu chúng ta mới thịnh vượng, trở thành huyền thuật sư cho hoàng gia."
Phù thủy của hoàng gia à...
"Bạn quân như bạn hổ." (*)
Bà già Liu thở hắt ra: "Câu này mi nói đúng đấy."
Giselle mở mắt phải, nhìn những sợi dây tơ quan hệ nhân quả đan xen khắp vùng sáng trước mắt, thấy quấn quanh mình là hàng trăm sợi dây màu sắc khác nhau, như thể cô đã là con mồi của con nhện vận mệnh, đã bị nó quấn lấy biết bao nhiêu vòng tơ. Cô vươn tay ra như muốn chạm vào sợi dây, những mong sao có thể điều khiển vận mệnh của mình...
"Chứ bà không nghĩ nghịch thiên sẽ bị thiên phạt ư? Gia tộc sử dụng bí thuật nghịch tự nhiên nên phải chịu trừng phạt của đất trời?"
Bà già gõ cái tẩu t.h.u.ố. c lên bàn đ.á.n. h cốp: "Chó má! Trên trời dưới đất không có thánh thần nào cả, chỉ có con người chúng ta tồn tại giữa đất trời mà thôi. Vận mệnh của mi là do mi quyết định, đừng có khóc lóc sụt sùi sao ông trời đối xử bất công! Còn gia tộc chúng ta bị diệt môn, đơn giản là vì kẻ thù quá mạnh."
Mắt phải xốn xang, cô thu hồi lại ma thuật bản nguyên, vẫn nằm trên sofa nghe đêm đen thở dài. Thế giới có thể vừa tĩnh lặng đến vậy mà cũng vừa ồn ào đến vậy. Bên tai chỉ có tiếng ve sầu kêu râm ran ngoài cây ngô đồng nhưng trong đầu là hàng trăm suy nghĩ thét gào.
"Bà bảo cháu báo thù cho bà mà không truyền dạy bí kíp cho cháu sao?"
"Mi tỉnh táo nhanh hơn mẹ mi nhiều đó."
"Bà ấy không phải mẹ cháu!"
"Rồi rồi, đồ con cháu cứng đầu! Kho báu của nhà Liu còn ở Trung Quốc, mi về đó mà tìm."
Cô chán nản: "Thế còn lâu lắm."
"Hai năm nữa mi tốt nghiệp rồi?"
"Cháu bị lão mặt cây ghim rồi, không trốn đi được."
"Bà già này không biết cái cây nào có mọc mặt mũi cả."
"Cái người mà Sophia Liu cháu mấy đời của bà tới c.h.ế. t cũng phải nguyền rủa đó."
Bà già cay độc bật cười: "Cha mi đó hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!