Chương 189: (Vô Đề)

Các tối thứ bảy tập Bế quan bí thuật với Von cũng chẳng khá hơn. Sau buổi đầu tiên Giselle đã quyết định không thể đến Phòng Yêu Cầu nữa, thư viện cũng không được vì dù chọn giờ thiêng nhất thì thể nào cũng có vài ánh mắt quăng tới. Tháp Thiên Văn lại càng không vì nơi đó là địa điểm hẹn hò ưa thích của các cặp đôi Hogwarts, lên đó thì cậu ta lại viện cớ không thể tập trung.

Cô chỉ biết căn phòng được tính là tương đối bí ẩn là Tứ Diện Đồng Ca, nhưng đó là của câu lạc bộ đấu tay đôi. Tìm tới tìm lui vẫn chỉ có Phòng Yêu Cầu là toàn diện nhất. Giselle bực, rất bực, cô không muốn phí phạm cả tối thứ bảy với tên nhóc nhây được, nên đặt ra yêu cầu cho cậu ta là nếu không tập trung luyện thì đừng hòng nắm tay mình.

Von nghe cô nói thế thì như nghĩ ra trò chơi mới, hí hửng nói: "Có phạt thì phải có thưởng, nếu tớ tập xong nhanh thì cậu phải có phần thưởng gì mới được chớ."

Hai má cô nóng lên, lại sơ suất quá rồi, quên mất đầu óc tên nhóc này đen tối cỡ nào. Tự nhiên nói với cậu ta thưởng phạt gì chứ...

"Luyện Bế quan bí thuật cho ai mà cậu còn đòi thưởng hả. Đúng là được lợi còn khoe mẽ mà."

"Thế cậu đồng ý rồi đó nha!"

Ơ... tôi nói đồng ý khi nào chứ.

Nhưng Giselle dễ dàng thỏa hiệp, thấy Von thực sự nghe mình chăm chú luyện, đóng lại thành trì trí óc thì nỗi lo lắng của cô giảm bớt phần nào. Cô không muốn cậu lại phải trải qua sự tra tấn như mình ở Rừng Cấm nữa.

Nói là luyện cùng nhưng thực chất Giselle chẳng hỗ trợ được gì. Nguyên lý của Bế quan bí thuật vốn là kiềm chế suy nghĩ và cảm xúc, bước đầu tiên là "làm sạch tâm trí", khiến nó trở nên "trống rỗng", để người sử dụng Chiết tâm bí thuật không thể cảm nhận được cảm xúc và suy nghĩ của mình.

Giselle dù là người trưởng thành nhưng cũng không làm được, như mặt cây từng nói là vì linh hồn cô không toàn vẹn. Còn nói đơn giản thì cô không bao giờ có thể làm đầu óc "trống rỗng" hoàn toàn được. Đôi khi là suy nghĩ vẩn vơ, nếu không thì cô sẽ lại tự chìm đắm vào những ký ức buồn thảm, rồi tự sầu bi tự nghĩ luẩn quẩn.

Còn Von thì trái ngược hoàn toàn. Cậu không gặp vấn đề gì với việc đóng lại tâm trí cả, cứ một đường thẳng tiến, đến hết tháng 9 thì cậu đã dễ dàng hoàn thành bước đầu tiên.

Lại thêm một vấn đề nữa là lấy ai thực hành với Von đây, nhưng cậu nhún vai:

"Về nhà nghỉ Giáng Sinh tớ sẽ nhờ cha tớ luyện cùng, ông ấy rành rẽ mấy bí thuật này lắm."

Phải rồi, phục vụ dưới trướng Morgenstern nếu không muốn bị ông ta hành hạ đầu óc thì phải thành thạo Bế quan và Chiết tâm thôi.

"Tốt rồi," Giselle nhẹ nhàng thở ra, khép lại mấy cuốn sách chẳng biết Von tìm được ở đâu về các chủng loại Bí thuật Tâm trí, có cuốn còn viết toàn bằng chữ Runes, nội dịch để đọc hiểu thôi đã nhức hết cả đầu.

"Đến lượt tớ nhận thưởng rồi."

"Thưởng gì chứ, tớ đã hứa gì đâu?"

"Á à chơi hứa lèo à..." Cậu vồ tới ôm chầm lấy cô, hôn chụt lên má, ý cười lấp lánh trong mắt. "Để coi tớ phải tận hưởng phần thưởng của mình như thế nào đây..."

Rồi không để cô đáp lời, làn môi lạnh lẽo của Von đã tiến tới, giày xéo lấy đôi môi mềm của cô. Nụ hôn của cậu lúc nào cũng vậy, nóng bỏng dồn dập, tấn công tới tấp làm cô chỉ có thể bị động đón nhận. Chiếc lưỡi rắn quen thuộc xâm chiếm khoang miệng, cuốn vòng lấy lưỡi cô như nhấp nháp lấy một món ăn mỹ vị. Đến khi nới lỏng để cô thở đôi chút, lưỡi cậu vẫn còn nấn ná l.i.ế. m vòng môi trên rồi quặp lấy môi dưới, khêu gợi lên từng hơi thở dồn dập.

Rồi cũng chẳng để thời gian để đầu óc cô lấy lại suy nghĩ, từng chiếc hôn thả xuống cằm cổ rồi rơi dần xuống xương quai xanh, nấn ná hơn lâu nơi hõm cổ gầy gò của cô, như hít lấy hít để mùi hương thuộc về cô mà giờ đây cũng thuộc về cậu. Đến khi Von ôm cô thẳng lưng để cởi chiếc áo thun đang mặc, Giselle chỉ có thể để mặc cậu bày bố. 

Khoa học bảo thiếu hụt oxy lên não sẽ chẳng suy nghĩ được gì, còn Giselle thì chẳng cần khoa học chứng minh cũng rõ, khi môi lưỡi cậu trai nặng nề rơi giữa n.g.ự. c mình, đôi tay cậu chạy dọc sống lưng thì oxy của thế giới quanh cô đã dồn lại hết trên làn môi và đôi tay ấy rồi. Thực tại bắt đầu chòng chành, cô gái thấy mình bước vào ranh giới giữa hư và thực, chỉ còn đủ sức vòng tay ôm lấy cổ Von, cả người dựa vào người cậu, đón nhận lấy từng cơn sóng vỗ về.

Giselle nghĩ nếu thiên đàng có màu nó chắc chắn phải là màu xám bạc, hòa cùng những sợi mây sáng mềm như làn tóc cậu thiếu niên, như xúc cảm khi môi cậu hôn lấy giữa hõm ngực, vừa thành kính trước Chúa trời vừa tham lam tựa quỷ dữ, như tiếng Von gọi "Selly! Selly!" bằng âm vực trầm khàn kéo cô cùng cậu rơi xuống địa ngục đọa lạc...

///

---Đây là đường phân cách Selly đỏ mặt---///

...

Nghìn năm sóng vỗ cũng chẳng mài mòn nổi vùng đá lởm chởm bén ngót này, địa thế hiểm trở tự nhiên đã trở thành hung thần vang danh trên biển. Những thế hệ thủy thủ kỳ cựu truyền tai nhau rằng thà chấp nhận đi đường vòng hơi xa qua eo biển Dover còn hơn mạo hiểm đánh thuyền tới vùng biển tử thần này. Quanh năm suốt tháng, rồi từ năm này qua năm nọ, dường như chưa từng có thuyền bè nào an toàn vượt qua được bãi đá ngầm vốn được mẹ thiên nhiên tạo nên để lấy mạng con người.

Đến thời đại công nghiệp mới, máy bay cơ khí làm chủ bầu trời cũng không dám bén mảng tới vì vùng sóng nhiễu loạn, mà các chuyên gia khoa học khẳng định đó là sự thay đổi tự trường tự nhiên vô cùng hiếm gặp. Vùng biển này còn được mệnh danh là Tiểu Bermuda, là cái tên gần như bị tự động né qua trên mọi bản đồ thế giới.

Mà phàm trên thế giới này, chỗ càng kỳ bí lại càng có điều dị thường. Như giữa vùng biển đen c.h.ế. t người, giữa bãi đá ngầm lởm chởm lại dựng lên một tòa lâu đài sừng sững, như có bàn tay tạo hóa san bằng khối đá khổng lồ đó để đặt xuống một kiến trúc kiên cố.

Không tàu bè qua lại, không phương tiện di chuyển, không cầu vượt không đường hầm, cách đất liền gần nhất 1,13 hải lý, thật khó mà hình dung được tại sao kiến trúc nhân loại này lại hiện diện nơi đây.

Và càng dị thường hơn nữa, nơi pháo đài lâu dài vắng bóng người, đêm nay cuối cùng đã đón nhận chủ nhân quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!