Chương 136: Lại bị đánh

Matt Nol bắt đầu chiến dịch dọ thám tìm "kẻ phản bội" nhà Gryffindor. Hễ không tập Quidditch là tụi nó lân la hỏi thăm các anh chị lớp lớn, giả vờ hỏi bài vì giờ đây đã không còn Ive kè kè theo giúp nữa. Còn đám nhỏ hơn thì Matt Nol cho rằng tụi rắn sẽ chẳng thèm ngó mắt tới để mà chiêu mộ đâu.

Chủ yếu là Nol tích cực nhất, nó dường như quyết tâm phải bắt tại trận chuyến này để Ive sáng mắt ra, còn Matt vì hướng nội nên ít đi xung quanh giao thiệp. Cậu chuyển hướng sang theo dõi sát sao hành tung của 5 tên phản diện để mau chóng tìm ra sào huyệt của chúng.

Giselle vẫn thấy nghi ngờ câu chuyện này lắm, cô nghĩ tóc bạch kim không dễ gì để lộ thông tin "hội kín" của nó ra như vậy. Còn đằng này, theo như lời của Tia Dale thì có vẻ như cái hội này hoạt động không được kín cho lắm.

Sang tháng 12 tuyết phủ trắng xóa, Giselle mặc áo choàng và khăn len mà ông bà Gibson tặng, đeo găng tay ấm đi dọc hành lang ngắm tụi nhỏ đắp người tuyết và chơi chọi tuyết. Đám quỷ lùn hết nửa đang đứng canh xung quanh như canh phạm nhân, nhác thấy đứa nào mà rút đũa phép ra định hóa phép gì đó với đống tuyết là cầm dùi cui chạy đến đe nẹt liền.

Thế là cả đám nít đành phải tự đắp người tuyết bằng tay, mà thế thì còn gì vui khi làm trẻ con phù thủy nữa.

Đứng xem một chốc thì anh Patrick từ đâu ló ra, cũng cùng suy nghĩ: "Cô hiệu trưởng thuê đám quỷ lùn này về làm tụi nhỏ chẳng phá phách được gì, thế thì mất hết nửa thú vui của đời học sinh rồi."

"Em thì thấy do còn mới thôi, chẳng mấy chốc tụi nó biết cách trị đám quỷ lùn rồi thì lại phá banh nóc nhà."

Chắc tiệm giỡn Mythical Mirth đang ráo riết nghiên cứu sản phẩm né tai mắt quỷ lùn trông nhà dữ lắm. Hồi trước cũng là tiệm đó phát minh ra mấy thứ né được đám mèo đấy thôi. Nghe nói ông giám thị tiền nhiệm của Bà Mèo căm ghét chủ tiệm Mythical Mirth đến nỗi ếm nguyền ai làm chủ cái tiệm lâu dài đều sẽ bị chứng đau lưng hành như ổng luôn.

À dĩ nhiên đó là tụi lớp lớn đồn thế, chứ mấy lần đi ngang Giselle thấy ông chủ Mythical Mirth hiện giờ vẫn đi đứng niềm nở tiếp khách như thường, có thấy đau lưng mỏi gối gì đâu. Hoặc cũng có thể ổng đã tìm được cách giải ếm như cái cách ổng sáng chế ra mấy thứ đồ chơi lách luật vậy.

"À quên nữa, anh đang định tìm em nói vụ bảo vật của Helga Hufflepuff đây."

Giselle vui mừng hỏi: "Có manh mối gì hả anh?"

"Manh mối thì không có, ai cũng nói Helga Hufflepuff để lại mỗi cái Cúp Vàng thôi hà." Anh Patrick bay đến sát gần thì thầm: "Nhưng bỗng nhiên anh nhớ ra hồi trước có huynh trưởng nói ở phòng của tụi gia tinh dưới nhà bếp có treo một bức chân dung lạ lùng của Hufflepuff."

Giselle không hiểu: "Lạ lùng là sao cơ?"

"Thì bình thường các bức chân dung của 4 nhà sáng lập Hogwarts đều được treo trong phòng sinh hoạt chung, phòng hiệu trưởng, phòng cúp giải thưởng, ở sảnh đường, ở đồng hồ điểm nhà. Nói chung đều là những nơi vô cùng trang trọng. Còn đằng này lại có bức tranh của Hufflepuff ở dưới phòng ngủ của tụi gia tinh."

"Thì ai cũng biết Hufflepuff đối xử hòa ái với gia tinh, cho gia tinh làm việc ở nhà bếp trường nên chúng nhớ ơn bà, treo chân dung bà để tưởng nhớ?"

"Vậy là em chưa xuống nhà bếp rồi," anh Patrick lắc đầu, "Ở nhà bếp đã có 1 bức tranh Hufflepuff vô cùng trang trọng rồi. Đó mới là cách gia tinh tưởng nhớ bà. Còn đằng này lại có 1 tấm khác ở trong phòng ngủ của gia tinh nữa."

Đúng là Giselle chưa bao giờ vào tận trong nhà bếp Hogwarts. Cô chỉ đi ngang qua hành lang gần phòng sinh hoạt chung Hufflepuff thôi, còn không biết cửa vào nhà bếp ở đâu nữa mà.

"Nhưng thêm một bức chân dung thì có gì khác đâu?" Giselle vẫn không hiểu.

Anh Patrick cũng nhún vai: "Anh cũng đâu rõ. Mấy nay anh suy nghĩ tìm kiếm thông tin về Hufflepuff thì chỉ có mỗi cái tin đó là thấy lạ thôi, chứ còn gì khác đều có viết trong cuốn "Hogwarts: Một lịch sử" hết rồi đó."

Giselle cười: "Vậy chắc hôm nào em phải lẻn xuống nhà bếp trộm đồ ăn một lần cho biết." 

Trong khi phi vụ bắt rắn của Matt Nol chưa tiến triển thêm được gì, Giselle cũng chưa có thông tin gì hơn với cái chuông Hufflepuff, thì bỗng nhiên truyền đến tin Ive phải vào bệnh xá.

Đám nhỏ hấp tấp chạy đến thăm bạn, thấy hai bên mặt cô bé sưng tấy in hằn bàn tay, cổ cũng bị mấy vết cào rướm máu. Ive ngồi trên giường mắt đỏ hoe để bà Maya thoa thuốc.

Chỉ có thủ lĩnh nữ sinh và huynh tỷ Ravenclaw đứng cạnh bên.

"Ive ai đánh cậu thế?" Matt nhìn thấy "hiện trường" là đoán được tình hình.

Nol thì nói luôn: "Tụi Slytherin đánh cậu hả? Là đứa nào đâu, tớ với Matt phải đi hỏi cho ra lẽ." Cậu bé bỏ ngay lời thề không nói chuyện với cô bé ra sau đầu.

Ive chỉ lắc đầu không nói, thủ lĩnh nữ sinh Ravenclaw đáp: "Không thấy hung thủ là ai hết. Khi tụi chị chạy vào thì thấy mỗi mình Ive thôi."

"Vậy cậu có thấy là đứa nào không?" Matt hỏi.

"Còn phải hỏi, chắc cũng là đám đánh Selly lần trước chứ đâu." Nol như thể chuẩn bị cầm đũa phép chạy đến dãy bàn Slytherin hẹn đám con gái ra đấu tay đôi vậy. Theo ý cậu tụi này đã hai lần đánh bạn cậu thì chẳng việc gì phải nhường con gái ở đây nữa cả. Đánh tất.

"Tớ không thấy là ai hết," Ive nghẹn ngào, "Tớ đang rửa mặt thì như bị ai đó ghìm hai tay lại, bị đánh tát với cào xong là thả ra liền. Nhanh lắm tớ không thấy ai hết, cứ như có người vô hình trước mặt tớ vậy."

"Vậy tụi nó dùng áo tàng hình à?" Chị huynh tỷ Ravenclaw đoán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!