Thật ra Nguyên Nhất Nhất không phải một người dễ giận.
Lạc Kỳ nghe xong lời cô nói cũng chỉ thay đổi sắc mặt một chút, ngay sau đó nở nụ cười nhẹ.
"Nhất Nhất, nơi này là chốn Phật môn thanh tịnh, cậu và bạn trai hôn nhau trong này có vẻ không tốt lắm đâu."
Nguyên Nhất Nhất gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, cằm khẽ nâng: "Vậy cậu có từng nghe qua cái gì gọi là 'Phi lễ chớ nhìn' chưa? Cậu biết cậu xuất hiện vào lúc này sẽ khiến bọn tôi xấu hổ vậy mà cậu vẫn làm thế."
"Hơn nữa..." Nguyên Nhất Nhất chỉ vào bả vai đang lộ ra ngoài của cô ta: "Cậu cũng nói là chốn Phật môn thanh tịnh, cậu mặc như vậy đi ra ngoài cũng không ổn lắm đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lạc Kỳ mím môi, cuối cùng lý trí cũng bị sự phẫn nộ lấp đầy.
Lạc Kỳ hừ một tiếng, để lại một câu "Không biết xấu hổ" rồi xoay người rời đi.
Nguyên Nhất Nhất cười lạnh: "Có bệnh."
Hai tay Quý Trạm khoát lên vai Nguyên Nhất Nhất, nhẹ giọng nói: "Đừng tức giận, giận quá ảnh hưởng cơ thể."
Nguyên Nhất Nhất thở dài, xoay người ngẩng đầu nhìn Quý Trạm: "Nhưng quả thật là chúng ta suy xét không kỹ lưỡng, nơi này dù sao cũng là chùa miếu."
"Đồ ngốc." Quý Trạm cười xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: "Nơi này là chùa Diệu Duyên, là nơi cầu nhân duyên, những người yêu nhau tới đây là chuyện vô cùng bình thường. Hơn nữa các vị sư phụ đã gặp rất nhiều người, nhất là các cặp đôi nên sẽ không bảo thủ vậy đâu. Huống chi khó khăn lắm em mới chịu để ý đến anh, anh tin cho dù biết người khác cũng sẽ hiểu được mà."
Nguyên Nhất Nhất bị chọc cười: "Dẻo miệng."
"Phải phải phải, anh dẻo miệng." Quý Trạm khép vạt áo Nguyên Nhất Nhất lại rồi ôm người vào trong ngực: "Có chút lạnh, anh đưa em về nghỉ ngơi."
"Được."
…
Nguyên Nhất Nhất trở về phòng, cô nằm xuống không lâu đã cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều tỉnh lại trong tiếng chuông.
Sau khi mọi người thức dậy, việc đầu tiên họ làm là đi theo các vị sư phụ trong chùa nghe giảng đạo buổi sáng sau đó đi ăn cơm.
Vào buổi sáng, Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh đi dưới tàng cây Nhân Duyên.
Nguyên Nhất Nhất thành tâm treo bài nhân duyên và khóa nhân duyên của mình và Quý Trạm lên, cuối cùng viết tên hai người lên dải lụa, tự mình treo lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Chung Tịnh giúp cô đỡ thang thì liên tục cười nói: "Cậu thành tâm như vậy, cậu và Quý Trạm nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời."
"Hì hì." Nguyên Nhất Nhất cười ngại ngùng: "Tịnh Tịnh, cậu không cầu nhân duyên hả?"
Chung Tịnh ngẩn người, sau đó rũ mắt, mím môi như đang tự hỏi.
Vài giây sau, Chung Tịnh nâng mắt cười với Nguyên Nhất Nhất: "Tớ không cầu, ừm... Dù sao cũng không thích hợp."
Nguyên Nhất Nhất sửng sốt.
"Sao lại không cầu?" Giọng nói của Khương Hạc đột nhiên vang lên bên tai Chung Tịnh.
Chung Tịnh "Ai da" một tiếng, theo bản năng bước sang bên cạnh vài bước: "Đi đường kiểu gì mà chẳng có tí tiếng động gì hết vậy."
Khương Hạc nhìn cây Nhân Duyên sau đó giơ tay ra trước mặt Chung Tịnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!